Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2007

Đêm Noel không có tuyết


© by Nostalgic


Mùa đông. Lạnh. Không có tuyết.
Yên lặng nhìn lên trời cao…
Hỏi :
- Hạnh phúc là gì ?
Tôi hỏi anh. Anh lơ đãng…
- Hạnh phúc là những gì chúng ta không biết :)
- Thật không ?
- Nếu chúng ta tin, thì sẽ có thật…

Và câu chuyện đã bắt đầu như thế…

Chuyện kể rằng
trong một ngày nào đó không nhớ rõ trong quá khứ
tại một ngôi trường cấp 3 xa xôi không tên gọi
giữa hàng trăm học sinh không thể nhớ mặt từng người
đã có một cô gái và một chàng trai…

Cô gái ấy
không ai bây giờ còn nhớ tên cô
hay khuôn mặt của cô…
Chàng trai ấy
chẳng ai còn nhớ hình ảnh anh
hay tên tuổi anh…
Người ta chỉ nhớ đến một câu chuyện buồn của hai người…
không có đoạn kết…

No words been crossed….No friendly talks…
Anh và cô là hai người bạn cùng lớp, ngồi cạnh nhau
nhưng dường như chưa bao giờ trò chuyện…
Một ngày anh đi muộn
vội vã chạy lên bậc cầu thang hun hút
và va phải cô…
Hai ánh mắt chạm nhau…
và không ai nói gì.

Cô bắt đầu chú ý đến anh…
đằng sau vẻ lạnh lùng và cô độc ấy
anh là một con người khó hiểu…
Có lần cô bắt gặp anh
ngồi một nơi tách biệt với cả sân trường đông đúc
mắt lặng lẽ xa xăm
nhìn về góc hành lang vô định
anh đang vẽ một hình dung gì đó…
Khi cô đến gần
anh vội vã giấu đi
và bỏ chạy…
Cô ngạc nhiên trước thái độ của anh…

Một ngày mùa thu
chiều mưa…
cô vội vã đến đứng trú dưới gốc cây trong trường
anh vô tình đứng bên cạnh…

Là mưa rơi nhiều
hay chẳng ai nói gì ?
Cô hỏi anh về bức tranh
anh im lặng…

thoáng giật mình
cô vội vã giật lấy
chiếc cúc áo thứ hai của anh
Không hề suy nghĩ…
cô bỏ chạy dưới mưa
Ngẩn ngơ
có kẻ nhìn theo…

Tiết Văn
thầy giáo kiểm sách
cô không mang theo…
Khi thầy đến bên bàn
cô tưởng mình sắp phải chịu phạt…
thì thầy lại lướt qua chỗ cô mà không nói gì…
Người bị phạt hôm ấy là anh…

Một ngày mùa đông
mùa của yêu thương
mùa của Giáng Sinh vui vẻ
cô viết giấy cho anh trong giờ học
Đêm 24…mình…sẽ lên tàu rời thành phố…

Anh lạnh lùng không đáp trả…
Cô thoáng buồn
nghĩ ngợi bâng quơ…

Giờ tan học
cô cố ý đứng chờ trước cửa lớp
khi bạn bè về hết
chỉ còn anh và cô
Anh lặng lẽ xách cặp đi ngang qua
và không ai nói gì.

Đêm Noel…
Cô lên tàu một mình…
chờ đợi…thoáng dừng chân…
nhưng anh không đến…
Khi đã ngồi yên trên tàu rồi
mắt cô vẫn nhìn về xa xăm
Có khi nào anh sẽ đến ?
Anh sẽ đến…
cô tin như vậy.

Chiếc va li của cô bỗng rơi xuống
Cạch.
Chiếc cúc áo thứ hai của anh rơi ra…
Cô cúi xuống nhặt lấy…

Và 12h đêm
tàu chuyển bánh
cô rời thành phố
anh đã không đến.


No words been crossed….No friendly talks…
Anh và cô là hai người bạn cùng lớp
ngồi cạnh nhau
nhưng dường như chưa bao giờ trò chuyện…
Một ngày anh đi muộn
vội vã chạy lên bậc cầu thang hun hút
và va phải cô…
Hai ánh mắt chạm nhau…
và không ai nói gì.

Anh bắt đầu chú ý đến cô
cô bé ngồi bên ngây thơ và thánh thiện…
một ánh mắt dịu dàng từ lâu anh không quên được…

những giờ ra chơi
anh tìm cho mình một góc khuất
lặng lẽ đưa mắt về khung cửa cô hay đứng cạnh
Trong tập phác họa của anh
là cô…
Khi cô đột ngột đến bên cạnh
anh giật mình như một kẻ vụng trộm
và anh bỏ chạy…

Một ngày mùa thu
chiều mưa…
anh vội vã đến đứng trú dưới gốc cây trong trường
cô vô tình đứng bên cạnh…

Là mưa rơi nhiều
hay chẳng ai nói gì ?
Cô hỏi anh về bức tranh
anh im lặng…

thoáng giật mình
cô vội vã giật lấy
chiếc cúc áo thứ hai của anh
không hề suy nghĩ…
Cô bỏ chạy dưới mưa
Ngẩn ngơ
có kẻ nhìn theo…
Sao vậy, cô bé ?

Tiết Văn
nhìn cô hốt hoảng lục tung cặp sách
không hề suy nghĩ đến hình phạt
anh đầy cuốn sách mình sang…
Và thầy chẳng hề trách cô.

Một ngày mùa đông
giá rét…
lạnh lẽo…
anh nhận được giấy của cô
Đêm 24…mình…sẽ lên tàu rời thành phố…
Mình có thể..xem bức vẽ của bạn không ?

Anh không trả lời
tại sao chứ ?

Hôm đó
anh đã thức suốt đêm
đễ hoàn thành bức tranh ấp ủ từ lâu
Là một bức tranh mùa đông
tuyết rơi
hình như là Noel…
bởi vì có bóng cây thông màu sắc rực rỡ…
Một người con gái
xinh đẹp
đang giơ tay đón lấy bông tuyết…
Cô gái ấy là cô.

Đêm 24
anh đã ra bến tàu
khi ấy hành khách lên tàu hết cả
Anh vội vã đến bên từng khung cửa sổ
nhìn vào…để tìm cô…

Cạch. Có tiếng đồ vật gì đó rơi
khi anh đưa mắt qua một khung cửa…
Không ai ngồi vị trí đó.

Khi anh đi qua rồi
cô gái ngồi đó ngẩng lên
tay cầm một chiếc cúc áo…

Và 12h đêm
tàu chuyển bánh
anh đã đến
và cô đã đi.


Đêm Noel năm đó
là một đêm Noel không có tuyết.

./.

31.12.2006
Nostalgic.

Không có nhận xét nào: