Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2007

Ước gì em không chỉ là một nhành tứ diệp thảo


Nếu ai tìm được lá cỏ bốn cánh, anh ta sẽ trở thành người may mắn và hạnh phúc nhất thế gian.
Câu chuyện cổ tích xa xưa về hai chàng kị sĩ, một người cố công đi tìm và một người gắng sức vun trồng cho ngày lá xanh x̣oè rộng tán.
Gặp lại lá cỏ bốn cánh trong những trang truyện của CLAMP, cảm giác vừa quen vừa lạ. Có điều, nhân vật chính ở đây không còn là người đi tìm hạnh phúc mà chính là những lá cỏ, cuộc đời và những mong ước tưởng chừng quá giản đơn. Clover - viết tiếp bài ca về loài cỏ dại.
Đã quen với nét vẽ của Mokona sensei thì chỉ cần liếc qua bìa truyện là bạn có thể dễ dàng nhận ra. Đôi mắt các nhân vật rất giống trong X, cách tô bóng gợi nhớ một chút về Chobits, nhưng Clover sẽ mang đến cho bạn một cảm giác rất khác lạ. Có một điều không thể phủ nhận là tôi yêu CLAMP cũng một phần vì phong cách lộng lẫy của Mokona sensei, có thể ngồi hàng giờ trước những bức artwork đẹp mê hồn, lần theo những sợi dây chằng chịt hay ngắm từng chiếc lông vũ và cánh anh đào bay lả tả. Clover vẫn khiến tôi say mê dù không hề có những cái đó, không có hoa, không có những trang truyện hoành tráng, tới mức có cảm tưởng CLAMP vẽ nó quá sơ sài, tô bóng cũng không nhiều. Thực ra đó hoàn toàn là dụng ý của tác giả và nét vẽ cũng đă hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Những khung tranh trắng, những cánh chim lạc lõng, lồng vào đó là những đoạn thơ. Lặp đi lặp lại và đầy ám ảnh. Không gian dàn trải, mênh mông đến hoang liêu. Không còn là những cuộc chiến đẫm máu và nước mắt như X hay RG Veda, không còn là những bài học sâu sắc và triết lí trong Tokyo Babylon, càng không phải là một màu hồng dịu dàng ấm áp như Card Captor Sakura, màu của Clover là trắng và đen.
Rõ ràng đấy nhưng cũng mông lung đấy.
Hư ảo. Mênh mang. Bình yên mà đau đớn.
I want happinessI seek happinessTo find happiness with youTo be your happiness.
Tiếng hát vang vọng trong không trung. Vang vọng bởi lời ca bay xa rồi lại trở về bên người hát. Tòa nhà rộng lớn có Suu - cô bé dễ thương với mái tóc ngắn màu bạc, đôi mắt xanh và rất sâu.
One bird. One dog. One cat. One rabbit. And I’m alone, too.
Không thật. Chúng đâu cảm thấy gì. Chỉ có một, và chỉ là những con búp bê tự động biết nói cười. Cả tòa nhà đó chỉ có mình em thôi Suu, chỉ mình em, bao năm nay vẫn thế. Lửa còn ấm hơn hơi ấm gia đình có phải không? Ít ra thì lửa có thể làm ấm đôi bàn tay em. Còn gia đình? Không có, làm gì có. Người cha em chưa một lần biết mặt. Người mẹ bán con đổi lấy tiền rồi bỏ đi trong vội vã không để em kịp nói lời tạm biệt. Suu là đứa trẻ bị bỏ rơi. Cái cảm giác nhìn người lạnh lùng quay lưng đi xa dần, cái cảm giác bị chính người sinh ra ruồng bỏ mình. Nhân tình bạc bẽo. Suu vẫn có thể ra ngoài, người thân không cần em thì hãy tự tìm cho mình những người thân mới. Nhưng em biết bên ngoài kia rất nhiều người muốn sở hữu em vì thứ sức mạnh em nắm giữ. Người ta không ngần ngại hủy diệt lẫn nhau. Nước mắt bao người sẽ rơi, máu bao người phải đổ. Em ở trong đó bởi vì em muốn ở trong đó, để giữ lấy bình yên cho thế giới này, để giữ lấy nỗi cô đơn cho em. Vì cái thứ rác rưởi mà đáng thương thay người ta vẫn phải bám vào mà sống. Vì quyền lực và sức mạnh mà đáng cười thay người ta vẫn khát khao chiếm lĩnh tự ngàn đời.
A bird in a cage
A bird without wings
A bird without voice
A lonely bird.
Con chim trong lồng son, con chim đă quen dần với nỗi cô đơn buồn tẻ, với những con thú vô tri, với câu hỏi ngày ngày lặp lại mỗi buổi sáng: “How are you, Suu? Same as always”. Em nói với Ora là em đã quen. Không thể đâu em. Con người ta chẳng thể sống một mình. Không thể sống mà không yêu thương một ai đó. Không thể sống mà không khát khao một cái gì đó. Từ khi ở đây, trong tòa nhà rộng lớn và trống trải này, dường như là Suu đă chẳng còn ước mong gì nữa. Nhưng bây giờ thì có rồi, em muốn được nghe tiếng hát của Ora.
"When I die, no one will cry for me. Nothing will be affected when I’m gone. Because I’m alone. Nobody wants me because they love me".
"I’ll cry for you"
"Why?"
"Because I’d be losing a good friend".
Bạn? Thoáng ngập ngừng. Ừ, người bạn đầu tiên, người cần em vì bản thân em chứ không phải thứ sức mạnh em nắm giữ. Người dạy cho em những cảm xúc em chẳng biết gọi tên. Người cùng em trò chuyện về thế giới bên ngoài, nơi mà từ lâu em không còn biết tới. Ban đầu Suu chỉ đơn giản là muốn nghe tiếng ca qua radio, rồi muốn trò truyện với người đó, muốn gặp người đó, muốn gặp người người đó yêu, muốn nhìn thấy thế giới có người đó đang sống. Khoảng cách giữa những ước mơ rất ngắn thôi em à, nhưng khoảng cách giữa bàn tay với ước mơ lại quá xa. Đã đến lúc con chim muốn rời khỏi lồng son, con chim muốn bay cao, tới một nơi không phải cất đôi cánh lẻ loi.
Tin rằng người sẽ đưa em đi
Dù là tới một chân trời vô định.
Not your past but your present is what I seek
Em biết con người đó không thuộc về em. Em biết Kazuhiko yêu Ora. Em biết dù người ca sĩ có chết cô ấy cũng sẽ không bị lãng quên. Lời ca của cô ấy sẽ còn măi trong trái tim người đang sống.
Wet feathers
Locked fingers
Melting flesh
Fusing minds
Suu biết là không thể nữa, mong ước của em một ngày nào đó cùng Ora và Kazuhiko đến Tiên Viên không thể thực hiện. Nhưng em vẫn hi vọng ba người có thể gặp nhau ở nơi ấy, trong trái tim Kazuhiko.
Not your past but your present is what I seek
Một chút ấm áp nhỏ nhoi len vào trong tim khi bàn tay ấy nắm chặt em, khi lần đầu tiên được dựa vào một người, được che chở bảo vệ. Có phải từ giây phút đó Suu đă quyết định sẽ luôn ở bên Kazuhiko? Không phải. Ngay cả khi anh đă dặn: “Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra với tôi, em cũng không được quay lại” thì Suu vẫn đứng đó. Đôi mắt em bất động khi nhìn thấy người ấy vì em mà chiến đấu, vì em mà cánh tay loang máu. Em không hiểu tại sao, chỉ biết là không muốn rời xa Kazuhiko, chỉ cần ngày ngày được đi cùng anh, được nhìn thấy nụ cười của anh. Đôi cánh xòe rộng, lần đầu tiên em có cảm giác muốn bảo vệ một con người.
Nếu trái tim em nói yêu thương, nghĩa là em đă yêu thương.
Là tình yêu. Là hạnh phúc. Khi tìm thấy cũng là khi Suu phải thực hiện lời hứa của mình, chấm dứt bao tham vọng, bao cuộc tranh đoạt và những sợ hăi nghi ngờ. Cười đau. Nếu đã tạo ra em, tại sao lại vì khiếp sợ sức mạnh ấy mà buộc em phải chết? Suy cho cùng tất cả đều vì sự ích kỉ của con người.
My first thought is of you
My last wish is for you
A promised land where fairies wait
With room just enough for two.
I want to forget reality
To be in my dreams with you
Where I can be thinking of you forever
Please take me
To happiness.
Suu ngồi trên bức tượng đổ nát, cất lên bài hát cuối cùng của cuộc đời mình. Nụ cười hạnh phúc đó, mãn nguyện sao? Vậy thì cứ làm những gì em muốn. Không còn gì để nuối tiếc.
Tôi vẫn nghĩ Kazuhiko bảo vệ Suu chỉ vì nhiệm vụ, vì lời hứa. Nhưng cuối cùng thì anh đă khóc cho em. Tình yêu dành cho Ora có lẽ không bao giờ thay đổi, nhưng... lá còn trên tay anh. Điều đó có nghĩa là anh chưa hoàn thành nhiệm vụ, hay chính xác là không thể nào và không bao giờ hoàn thành được nó? Không, Kazuhiko đã làm rồi. Suu đă đến được Tiên Viên. Cô bé đă tìm thấy hạnh phúc. Lá còn, có lẽ là vì Suu, vì anh là người thừa hưởng sức mạnh đó, vì cô bé sẽ măi ở đây, in here - in his heart - điều Suu mong muốn.
Nếu trong Clover tồn tại thứ tình yêu ích kỉ, thì đó là A.
A, B, C, những nhánh cỏ ba lá duy nhất.
Làm sao em có thể hạnh phúc mà không có tôi, người duy nhất hiểu được em trên thế gian này? Có phải vì con người đó? Người đỡ em dậy khi em gục ngã dưới cơn mưa xối xả ngoài trời đen. Tôi sẽ giết hắn, như đã giết B. Em chỉ là của tôi.
Em sẽ tự sát nếu anh lại giết người!
Không!
Vì tôi yêu em, tôi sẽ để em được làm điều em muốn. Vì dù em ở đâu, tôi vẫn luôn cảm nhận được em.
"Do you love me?"
"Yes."
"More than anything?"
"Yes."
"Forever?"
"Yes."
Trong cái ôm siết là nước mắt và niềm hạnh phúc vô bờ.
Một nhánh cỏ ba lá đã tìm được hạnh phúc.
Tôi không thể quên hình ảnh một cậu bé với nụ cười và đôi mắt buồn ngồi bên khung cửa. Trời tối đen và mưa lâm thâm.
The lights are pretty, but they’re not for me. Not ever.
Có chứ em. Vì ánh sáng và bóng đêm là hai người bạn đồng hành. Vì em không phải là bóng tối. Em lương thiện và không cô độc.
If it’s dark, you can always turn the lights on.
Lặng.
In your arms, I will be reborn.
Một nhánh cỏ ba lá lại tìm được hạnh phúc rồi.
Nhưng ở một nơi xa xôi, có một nhành cỏ nữa vẫn đang kiếm tìm hạnh phúc.
Ước rằng em cũng được tái sinh
Ước rằng em không phải là một nhành tứ diệp thảo
Ước rằng ba người chúng ta ngày nào đó sẽ cùng đến Tiên Viên
Những ước mơ chẳng bao giờ thành hiện thực
Mãi mãi
Chẳng bao giờ
Cũng như đôi mắt xanh màu ước vọng và sâu lắng bởi những niềm đau.
Con người luôn mơ ước những thứ xa tầm tay với
Hay là vì càng xa càng khó với nên người ta mới càng khát khao?
Clover là một bài thơ, hay là đoạn điệp khúc trong một bài ca về những lá cỏ cả cuộc đời đi tìm cho mình một mảnh nhỏ của cái gọi là hạnh phúc. Và liệu chăng có tồn tại không niềm hạnh phúc đích thực hay chỉ là thứ ảo ảnh xa vời chập chờn như dòng nước mát trước mắt người lữ hành sắp ngã gục giữa sa mạc cát mênh mông, cứ mỗi lần giơ tay với lại chỉ chực biến mất sau làn khói nóng?
Nhánh cỏ bốn lá nghĩa là hạnh phúc, nhưng hạnh phúc lại chính là thứ nhành cỏ duy nhất ấy luôn luôn kiếm tìm. Kẻ không có sức mạnh thì mong được sở hữu, nhưng chính những nhánh cỏ mang sức mạnh có bao giờ cảm thấy vui?
Hạnh phúc của người này dưới mắt người khác lại là bất hạnh.
Suu, ước vọng đầu tiên và cũng là cuối cùng của em là được hạnh phúc. Em thà một lần đến được Tiên Viên rồi chết còn hơn phải sống yên ổn trong tòa nhà đó mà cô độc.
Ora luôn mong muốn là nhánh cỏ bốn lá đem lại hạnh phúc cho Kazuhiko nhưng cô măi chỉ là nhánh cỏ một lá, thứ sức mạnh nghiệt ngã biết trước ngày mình phải lìa xa cõi đời. Cũng như mong có một con chim làm người bầu bạn, vì cô không thể bay.
C rời khỏi chiếc lồng, dù em biết sẽ không sống được bao lâu, dù chẳng có nơi nào để em đi tới. Vì nếu em ở đó A sẽ lại giết người. Vì nếu ở bên nhau, cả cuộc đời chúng ta sẽ bị trói buộc.
Những con chim trong lồng son, những lá cỏ, thứ mà chúng khao khát và sẵn sàng đánh đổi bằng cả sinh mạng, là tự do. Được đập cánh bay dưới vòm trời này, được tự tay chọn lấy cuộc đời mình và con đường tương lai, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi - đó chính là hạnh phúc.
Hôm qua tôi mở cửa lồng. Con sáo nuôi đã 8 năm. Một người bạn thường hót ríu rít mỗi lần tôi đến gần. Chú chim nhỏ nghiêng ngó hồi lâu, rồi vỗ cánh bay.
Lặng.
À, ra thế.
Tự do.
Người viết: shintoki