Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2007

Anh hiểu gì về nỗi nhớ?


"Đến giờ anh mới biết một người con gái có thể nhớ người mình yêu đến thế nào". Còn từ trước, thì không?

Có bao giờ anh biết đến một em nhớ anh đến ngạt thở, đến tức ngực, tự nắm tay thật chặt, tự ôm lấy mình mà nước mắt cứ trào ra?
Có bao giờ anh biết đến một em đằng sau những dòng chữ "em nhớ anh đến chìm nghỉm"? hay đó đơn thuần chỉ là những ký tự đều đặn đọc lên thấy hay hay?
Có bao giờ anh biết đến một em thở đều, sâu, nhẹ, trong những giấc mơ ngập tràn hình ảnh anh? An. Yên. Vì bên anh là bình ổn. Vì từng phút, từng giây, từng tích tắc, đều là anh. Vì vẫn luôn thấy nhớ, kể cả khi nằm ngoan trong vòng tay anh, cuộn tròn, bé nhỏ.Có bao giờ anh biết đến một em mỉm cười và "anh cứ làm những việc mình muốn, nghỉ ngơi thật thoải mái và thư giãn.", còn trong lòng thì chỉ mong, luôn mong, có thể mang đến cho anh yên bình nhẹ nhõm bằng một cái ôm nhè nhẹ. Một cái nắm tay rụt rè tin tưởng. Một nụ hôn phớt khẽ khóe môi. Hay những khoảng lặng để nghe bằng tim, sâu thẳm?Có bao giờ anh biết đến một em tươi cười rạng rỡ, những kế hoạch trải dài những ngày không anh, chỉ nỗi nhớ thì không sao học cách lấp đầy?Có bao giờ anh biết đến một em đôi khi chững lại, đưa bàn tay trái ngắm nghía mảnh bạc vòng quanh ngón áp út, khẽ vui nhưng sợ hãi với khoảng trống giữa những ngón tay? Là cô độc. Là nỗi nhớ. Là mỗi lần trái tim nhói lên hạnh phúc vì cảm giác hai bàn tay đan cài. Là "em không đủ sức nắm tay anh nữa... nhưng anh đủ sức nắm tay em". Giản dị. Êm ái. Thiết tha.
Có bao giờ anh biết đến một em hàng đêm ôm áo anh vào lòng, hít căng lồng ngực mùi của anh, hình dung hình ảnh anh, mắt, mũi, môi, tai, má, hơi ấm... vững chãi, gần gũi, thân quen. tưởng chừng chỉ cần đưa tay ra là chạm đến. Chỉ như thế mới có thể tự bứt ra những cơn ác mộng, hoảng hốt và chẳng có gì đáng cười.
Có bao giờ anh biết đến một em băn khoăn và bối rối, chẳng biết nên nghĩ gì, chẳng biết nên làm gì, chẳng biết nên nói gì để thoát khỏi những lăn tăn bất chợt nhưng đau, để anh khỏi lo, để anh khỏi mệt?....
Nói mãi. Sợ chẳng bao giờ hết.
10 tháng. Hơn rồi. Có bao giờ anh biết không? Có bao giờ anh hiểu không?
Ừ, đúng. Thời gian chẳng còn nhiều. Thế mà ở bên nhau từng ngày, vẫn chẳng học được cách không làm nhau đau, chẳng học được cách xoa dịu, chẳng học được cách yêu thương không buồn bã đến tận cùng.
Yên Nhiên

Không có nhận xét nào: