Thứ Hai, 19 tháng 11, 2007

10 điều dễ lãng phí nhất



Trong hành trình tạo dựng một cuộc đời có ý nghĩa, nếu bạn lỡ coi thường một trong 10 điều thiết yếu dưới đây, coi như bạn đã tự đánh mất một phần nhựa sống của chính mình.
Sức khoẻ: Lúc còn trẻ, người ta thường ỷ lại vào sức sống tràn trề đang có. Họ làm việc như điên, vui chơi thâu đêm, ăn uống không điều độ.... Cứ như thế, cơ thể mệt mỏi và lão hoá nhanh. Khi về già, cố níu kéo sức khoẻ thì đã muộn.
Thời gian: Mỗi thời khắc "vàng ngọc" qua đi là không bao giờ lấy lại được. Vậy mà không hiếm kẻ ném 8 giờ làm việc qua cửa sổ. Mỗi ngày, hãy nhìn lại xem mình đã làm được điều gì. Nếu câu trả lời là "không", hãy xem lại quỹ thời gian của bạn nhé!
Tiền bạc: Nhiều người hễ có tiền là mua sắm, tiêu xài hoang phí trong phút chốc. Đến khi cần một số tiền nhỏ, họ cũng phải đi vay mượn. Những ai không biết tiết kiệm tiền bạc, sẽ không bao giờ sở hữu được một gia tài lớn.
Tuổi trẻ: Là quãng thời gian mà con người có nhiều sức khoẻ và trí tuệ để làm những điều lớn lao. Vậy mà có người đã quên mất điều này. "Trẻ ăn chơi, già hối hận" là lời khuyên dành cho những ai phí hoài tuổi thanh xuân cho những trò vô bổ.
Không đọc sách: Không có sách, lịch sử im lặng, văn chương câm điếc, khoa học tê liệt, tư tưởng và suy xét ứ đọng. Từ sách, bạn có thể khám phá biết bao điều kỳ thú trên khắp thế giới. Thật phí "nửa cuộc đời" cho nhưng ai chưa bao giờ biết đọc sách là gì!
Cơ hội: Cơ hội là điều không dễ dàng đến với chúng ta trong đời. Một cơ may có thể biến bạn thành giám đốc thành đạt hay một tỷ phú lắm tiền. Nếu thờ ơ để vận may vụt khỏi tầm tay, bạn khó có thể tiến về phía trước.
Nhan sắc: Là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ. Có nhan sắc, bạn sẽ tự tin và chiếm được nhiều ưu thế hơn so với người khác. Tuy nhiên, "tuổi thọ" của nhan sắc có hạn. Thật hoang phí khi để sắc đẹp xuống dốc. Hãy chăm sóc mình ngay từ bây giờ.
Sống độc thân: Phụ nữ ngày nay theo trào lưu "chủ nghĩa độc thân". Thực tế là khi sống một mình, bạn rất cô đơn và dễ cảm thấy thiếu vắng vòng tay yêu thương của chồng con. Bận bịu gia đình chính là một niềm vui. Sống độc thân, bạn đã lãng phí tình cảm đẹp đẽ ấy.
Không đi du lịch: Một vĩ nhân đã từng nói: "Khi đi du lịch về, con người ta lớn thêm và chắc chắn một điều là trái đất phải nhỏ lại". Vì thế, nếu cho rằng đi du lịch chỉ làm hoang phí thời gian và tiền bạc, bạn hãy nghĩ lại nhé!
Không học tập: Một người luôn biết trau dồi kiến thức sẽ dễ thành công hơn người chỉ biết tự mãn với những gì mình biết. Nếu không học hành, bạn đang lãng phí bộ óc đấy!
Theo tintuconline

Bạn có đang được yêu?

Bạn có đang trao tình yêu và được nhận tình yêu thật sự? Đó là bí mật mà ai cũng muốn khám phá...Bạn có muốn biết không?
Người ta nói về tình yêu theo nhiều cách khác nhau. Chắc hẳn tất cả các bạn đều muốn được yêu, số khác thì đang yêu và được yêu. Các bạn dùng nhiều từ khác nhau để chỉ mối quan hệ thiêng liêng ấy, nhưng đôi khi không hoàn toàn hiểu về ý nghĩa thật sự của tình yêu. Tôi muốn đưa ra một câu hỏi cho các bạn: “Các bạn có cảm thấy được yêu thương không?”.
Cảm thấy được yêu thương là như thế nào? Hãy tưởng tượng một người mẹ và một đứa con. Khi đứa trẻ ngã, người mẹ sẽ chạy đến chăm sóc dỗ dành, làm những giọt nước mắt của đứa bé ngừng rơi. Đó là sự lo lắng và quan tâm thật sự của tình mẫu tử. Còn bạn, bạn đã bao giờ có thứ tình cảm đó với người bạn yêu thương? Bạn đã bao giờ ngắm nhìn những dòng sông hòa nhập vào biển cả? Nếu bạn gặp người bạn yêu thương sau vài ngày xa cách, người ta có vội vã lao đến với bạn không? Bạn đã bao giờ cảm nhận được điều đó chưa? Hãy nhìn những vùng đất hạn hán, khô cằn vì thiếu nước. Họ cần nước, họ khao khát nước. Bạn đã từng được nhận thứ tình cảm sâu đậm ấy từ người ấy chứ? Thử dìm đầu vào một chậu nước, bạn cảm thấy thế nào? Chắc chắn bạn muốn thở, bạn cần thở, nếu không bạn sẽ chết. Người ấy có thể hiện tình cảm như thế với bạn, dường như thiếu bạn họ không thể sống nổi? Nếu bạn trả lời “đúng” cho tất cả các câu hỏi trên thì chắc chắn “bạn đang được yêu thương”.
Cảm thấy mình được yêu thương vô cùng quan trọng đối với chúng ta. Khi ngừng yêu thương, các mối quan hệ sẽ bắt đầu rạn nứt. Hãy thể hiện tình cảm của bạn, và chờ đợi xem bạn nhận được những gì. Nhớ lấy câu này nhé: “Give what you want to be given!”
Nguyễn Thu Trang (dịch)

Tình yêu và lý trí

Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.

Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!". Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…".Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp. Dịu Dàng nấp sau mặt trăng. Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất. Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn. Tham Lam trốn trong một bao tải… Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi. Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình. Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng… Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt. Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu. Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?" Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.
H.A (Sưu tầm từ Net)

Bài học cho tình bạn



Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ mười sáu. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú.
Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn...
Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình: -Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!! Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói: -Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!! Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói: -Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây! Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng: -Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi... Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói...
Sưu tầm từ Net

Màu sắc của tình bạn

Xưa rất là xưa, khi màu sắc của thế giới đã đựơc phân chia. Tất cả tranh cãi nhau, ai cũng cho mình là màu đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu dụng nhất.
Xanh lá cây nói : "Rõ ràng tớ là quan trọng nhất.Tớ là màu của sự sống,của hi vọng.Tớ được chọn cho cỏ cây,hoa lá.Không có tớ,các loài động vật sẽ chết hết.Nhìn những vùng đồng quê kia kìa,rồi các cậu sẽ thấy tớ quan trọng như thế nào." Xanh dương cắt ngang : "Cậu chỉ nghĩ về đất đai thôi,hãy nghĩ về bầu trời và biển cả.Nước là sự sống và đựơc tạo bởi những đám mây kia.Bầu trời tạo khoảng cách , hòa bình và sự yên tĩnh.Không có tớ,cậu chẳng là gì cả." Màu vàng lắc đầu : "Cả hai cậu đều nghiêm trọng quá.Tớ mang tiếng cừơi,sự hân hoan và ấm áp đến thế giới này.Mặt trời màu vàng,mặt trăng màu vàng,cả các vì sao cũng màu vàng nốt.Mỗi khi nhìn một bông hoa hướng dương như là cả thế giới đang cười.Không có tớ hả,sẽ chẳng có sự vui tươi. Màu cam la lớn: "Tớ là màu sắc của sức khỏe và sự mạnh mẽ.Tớ có thể hiếm nhưng quý giá,tớ tạo ra những thứ cần thiết cho con người.Tớ mang những sinh tố quan trọng nhất.Thử nghĩ về cà rốt,bí đỏ,cam,xoài,và đu đủ xem.Tớ không ở ngoài suốt ngày,nhưng khi tớ xuất hiện lúc bình minh hay hoàng hôn,vẻ đẹp của tớ hấp dẫn đến nỗi chẳng ai nghĩ đến các cậu." Màu đỏ không chịu nổi nữa và hét to: " Tớ mới là người đứng đầu đây nè. Tớ là máu - máu của sự sống ! Tớ là màu của nguy hiểm và dũng cảm.Tớ sẵn sàng đấu tranh cho mục đích của mình.Tớ mang lửa và máu.Không có tớ,cả thế giới này sẽ trống trải như mặt trăng ấy.Tớ,màu của tình yêu nồng cháy,của hoa hồng đỏ thắm,của ngọn lửa mãnh liệt." Màu tím đứng dậy và trịnh trọng nói: " Tớ là màu của hoàng gia và sức mạnh.Các vị vua,thủ lĩnh hay các giám mục luôn luôn chọn tớ vì tớ là biểu tượng của quyền lực và sự khôn ngoan.Người ta không hỏi tớ! Họ chỉ lắng nghe và tuân theo." Cuối cùng màu chàm lên tiếng,nhỏ nhẹ hơn những màu khác,nhưng với sự cứng rắn hơn trong từng lời nói: "Coi tớ đây.Tớ là màu của sự im lặng.Khó có thể nhận ra tớ,nhưng nếu không có tớ,tất cả các cậu đều trở nên nông cạn.Tớ tượng trưng cho suy nghĩ và phản xạ,lúc tảng sáng hay về chiều và màu nứơc thẳm.Các cậu cần tớ cho sự cân bằng và tương phản,trong cầu nguyện và sự hòa bình." Và như vậy mỗi màu sắc quả quyết màu của mình là đẹp nhất.Họ tranh cãi lớn hơn và lớn hơn.Đột nhiên,một tiếng sét bất chợt vang lên.Mưa bắt đầu rơi nặng hạt.Các màu sắc rung rẩy,xích lại gần nhau để bớt sợ. Giữa lúc sấm sét ầm ĩ,mưa lên tiếng : "Lũ màu sắc các người thật ngu ngốc,đấu đá lẫn nhau để chứng tỏ mình nổi trội hơn những kẻ khác.Các người không biết rằng mỗi một cá thể đựoc tạo ra bởi một lý do đặc biệt,duy nhất và khác biệt ư? Hãy nắm lấy tay nhau và đến đây." Làm theo lời của mưa,các màu sắc liên kết lại và nắm lấy tay nhau. Mưa tiếp tục: "Bắt đầu từ bây giờ,khi trời mưa,mỗi màu sắc sẽ trải dài dọc bầu trời trong một chiếc vồng lớn để nhắc nhở các ngươi nên chung sống với nhau trong hòa bình.Cầu vồng là sự hiện diện của hi vọng cho ngày mai." Và như vậy,cứ mỗi khi mưa tạnh,cầu vồng lại xuất hiện để nhắc chúng ta nhớ và cảm ơn đến những người khác.
Theo Net

Học cách để… gặp may mắn


Ai cũng muốn là người may mắn, nhưng không phải ai cũng được như thế. Nhưng nếu biết cách, bạn sẽ là người may mắn.


Trên thế giới có 3 loại người: người may mắn, người xui xẻo và bình thường. Ai cũng muốn là người may mắn, nhưng không phải ai cũng được như thế. Nhưng nếu biết cách, bạn sẽ là người may mắn.
GS Richard Wiseman, ĐH Hertfordshire (Anh) đã làm một cuộc nghiên cứu cực kì công phu trên 400 người từ 18-84 tuổi trong suốt hơn 10 năm, để tìm hiểu về quy luật may mắn của con người.
Qua nghiên cứu này, ông đã rút ra được khá nhiều điều lý thú và hữu ích cho tất cả mọi người muốn mình trở nên may mắn hơn.
Cuộc sống là một trò chơi tìm kiếm Trong một cuộc thí nghiệm, GS Wiseman đưa cho người may mắn và xui xẻo 2 tờ báo và hỏi họ: “Hãy tìm cho tôi có bao nhiêu tấm hình trong tờ báo này?” Người xui xẻo mất 2 phút, trong khi người may mắn chỉ mất có vài giây. Tại sao lại như vậy?
Vì ở ngay trang 2 của tờ báo có một dòng chú thích: “Đừng tìm nữa, tờ báo này có 43 tấm hình”. Cuộc thí nghiệm được làm lại nhiều lần và người xui xẻo chẳng bao giờ nhìn ra dòng chữ ấy.
Bài học rút ra là: người xui xẻo đã bỏ lỡ cơ hội vì họ quá bận rộn, quá tập trung vào những gì đang làm. Trong khi đó, người may mắn luôn biết nhận ra những gì khác biệt hơn là những gì họ tìm kiếm.
May mắn thường gõ cửa những người luôn sáng tạo và luôn biết cách làm mới mình, làm mới môi trường xung quanh mình.
Nếu ví sự may mắn là trái táo và môi trường quanh bạn là một vườn táo. Hàng ngày, bạn chỉ cứ hái mãi ở một vườn, càng ngày bạn sẽ càng khó tìm thấy, vì táo ít đi từng ngày.
Nhưng nếu bạn sang một vườn táo mới, xác suất hái được táo của bạn sẽ tăng lên đột ngột. Đó chính là sự may mắn!
Biết là mình may mắn Sở dĩ GS Wiseman chia ra làm hai loại người: may mắn và không may mắn vì… chính họ đã tự nhận mình là như vậy. Cùng một sự việc, người may mắn và xui xẻo có thể nhìn dưới 2 khía cạnh khác hẳn nhau.
Cũng như một đội tuyển tham dự Olympic vậy, năm nay họ thi đấu chỉ đoạt huy chương đồng, sang năm, họ tập luyện chăm chỉ hơn và rồi đạt huy chương bạc. Nhưng bạn hãy thử đoán xem, lúc nào họ vui hơn?
Khi đoạt huy chương bạc, họ cảm thấy xui xẻo vì chỉ còn một chút nữa thôi là họ có thể làm được điều tốt nhất. Còn khi chỉ đoạt huy chương đồng, họ lại thấy may mắn, vì nếu họ không cố gắng dù chỉ là một chút nữa thôi thì họ đã không có gì cả.
Các nhà nghiên cứu gọi đây là hiện tượng suy nghĩ “phản thực” (counter-factual). Những người may mắn là người biết biến sự xui xẻo thành cảm giác may mắn.
Trong một thí nghiệm khác, GS Wiseman đặt ra trường hợp rằng: một ngày bạn vào nhà băng, thế rồi bất chợt bọn cướp xuất hiện, chúng bắn bừa một viên đạn thế nào lại trúng vào vai bạn. Quan điểm của người xui xẻo là: “Ôi trời, sao tôi xui xẻo đến thế. Đến nhà băng ngày nào không đến, lại đến đúng ngày có cướp viếng, đã thế lại bị tai bay đạn lạc”.
Trong khi đó, quan điểm của người may mắn là: “Ôi may quá! Đạn chỉ trúng vào vai mà không vào đầu mình”!
Chính quan điểm ấy giúp họ có một cuộc sống tràn đầy tự tin và hy vọng. Họ luôn lạc quan ngay cả khi khó khăn nhất.
Luyện để trở thành người may mắn Mục đích của nghiên cứu này là rút ra những kinh nghiệm và thói quen có thể giúp chúng ta tìm thấy nhiều sự may mắn hơn.
GS Wiseman tổ chức một cuộc trao đổi giữa hai nhóm người. Những người may mắn sẽ nói về cách họ suy nghĩ, cảm nhận về cuộc sống, cách họ tìm kiếm may mắn, phá vỡ các thói quen và giải quyết những xui xẻo.
Những người xui xẻo được giao nhiệm vụ là hãy thay đổi một số thói quen, lối sống. Sau đó chỉ một tháng, những kết quả báo lại thật bất ngờ: 80% số người xui xẻo đã cảm thấy sống tốt hơn, vui vẻ hơn và may mắn hơn.
Piper, một người thuộc nhóm xui xẻo nói: “Tôi đã tự lập ra một số sở thích và thói quen bất chấp những hạn chế của mình. Ví dụ như vào các sáng thứ 7, tôi rất muốn đi câu, vì vướng chuyện học lại thôi.
Nhưng lúc đó, tôi vẫn cứ đi câu bất chấp vẫn còn một đống bài ở nhà. Trong khi câu cá, chúng tôi đã trao đổi cùng nhau về bài luận, tôi đã nhận ra khá nhiều điều lý thú và tôi đã có một bài luận điểm A”.
Alesadra nói: “Tuần trước, tôi thấy có một cái váy rất đẹp, nhưng không mua. Hôm sau tôi quay lại để mua thì người ta đã bán mất. Nếu là trước đây, tôi sẽ thất vọng, buồn rầu mà đi về. Nhưng sau khi đi một vòng, tôi lại tìm được một cái khác đẹp hơn và còn rẻ hơn thế. Thật là may mắn”!
Có lẽ, may mắn hay xui xẻo cũng chỉ là một khái niệm trìu tượng và do quan điểm của mỗi chúng ta. Vậy là bài học rút ra ở đây thật sự chẳng có gì cao siêu cả.
Nếu bạn muốn là người may mắn, hãy tự xếp hạng mình là người “số đỏ”. Hãy luôn suy nghĩ tích cực, rằng những may mắn đến với bạn là do bạn xứng đáng được hưởng, còn những xui xẻo chẳng qua là những thử thách giúp chúng ta cứng cỏi hơn mà thôi.
Hãy nhớ rằng: “Khi một cánh cửa sập lại với bạn, chắc chắn sẽ có 5, 7 cánh cửa khác trải thảm đỏ đón bạn”!
Phương Thành Trung (Theo Reader’s Digest)

Không thể quay lại


Cô cảm thấy thật xấu hổ khi nhận ra mình đã sai. Giờ thì chẳng còn cơ hội nào cho cô để giải thích hay xin lỗi người đàn ông đó.

Một người phụ nữ trẻ đang ngồi đợi đến giờ bay trong phòng chờ ở một phi trường lớn. Vì cô biết mình sẽ phải đợi trong nhiều giờ nên quyết định mua một quyển sách để đọc cho qua thời gian. Cô cũng đã mua thêm một gói bánh quy. Cô ngồi lặng yên đọc sách trên một chiếc ghế bành trong phòng VIP của phi trường.
Kế bên chỗ chiếc ghế bành cô ngồi có một gói bánh quy và ngồi cạnh đó là một người đàn ông đang mở quyển tạp chí ra và bắt đầu đọc. Khi cô lấy một cái bánh, người đàn ông cũng lấy một cái. Cô tức tối lắm nhưng chẳng nói gì. Cô chỉ nghĩ “Hắn mới trơ tráo làm sao! Phải như mọi khi dám mình thụi cho hắn một quả lắm!”
Mỗi khi cô ăn một miếng chiếc bánh, người đàn ông cũng ăn một cái. Cô tức điên lên nhưng vẫn không muốn gây chuyện cãi nhau. Khi chỉ còn lại một chiếc bánh, cô nghĩ “ Để xem xem tên trân tráo này sẽ làm gì đây?” Và rồi người đàn ông cầm lên chiếc bánh quy cuối cùng, bẻ ra làm đôi và đưa cho cô một nửa. Ồ, như vậy là quá đáng lắm rồi. Lúc này cô đã vô cùng giận dữ.
Trong cơn điên tiết, cô vớ lấy quyển sách cùng đồ đạc rồi lao ra khỏi phòng chờ. Khi cô ngồi xuống ghế trên máy bay, cô lục tìm mắt kính trong túi xách tay và vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy gói bánh quy của mình vẫn còn nguyên.
Cô cảm thấy thật xấu hổ khi nhận ra mình đã sai. Cô đã quên mất gói bánh quy của mình vẫn còn để trong túi. Người đàn ông đó đã để cô ăn bánh cùng mà không hề tức giận hay khó chịu. Trong khi đó cô lại tỏ ra vô cùng giận dữ vì nghĩ rằng mình phải để người đàn ông đó ăn bánh của mình. Giờ thì chẳng còn cơ hội nào cho cô để giải thích hay xin lỗi người đàn ông đó.
Trong cuộc sống có 4 điều mà bạn không thể nào lấy lại được:
Một hòn đá... đã ném đi!
Một lời …đã nói ra!
Một cơ hội…đã mất đi!
Và thời gian…đã qua đi!
Hãy nhớ lấy bạn nhé!
HOÀNG TRỊNH UYÊN PHƯƠNG (dịch)

Cây buồn phiền

Tôi đã để những rắc rối buồn phiền của công việc trên những cành cây này vào mỗi buổi tối khi trở về nhà.
Tôi nhờ một người thợ mộc sửa dùm cho cái trang trại cũ kỹ của mình, và công việc đó đã được hoàn thành chỉ trong vòng một ngày. Ngày hôm đấy, quả là một ngày thật mệt mỏi cuả người thợ mộc. Ông gặp không ít rắc rối, một chiếc lốp xe bị nổ, ông phải mất một giờ đồng hồ để thay chúng, chiếc cưa điện không hoạt động, và bây giờ thì chiếc xe mui trần cổ của ông không thể chạy được. Tôi đành phải đưa ông ta về nhà, trên đường đi, ông ngồi trầm ngâm, không nói lời nào cả.
Khi tôi chở ông về đến nhà, ông đã mời tôi vào nhà chơi. Lúc chúng tôi đi ngang qua một cái cây cao ở trong vườn, thì ông ngừng lại, ông đưa hai bàn tay lên và chạm nhẹ vào những cành cây. Chúng tôi bước vào nhà, tôi thật ngạc nhiên, gương mặt rám nắng, đầy buồn phiền lúc nãy đã biến mất mà thay vào đó là một nụ cười thật tươi. Ông ôm hai đứa con bé nhỏ vào lòng và tặng cho vợ người vợ một nụ hôn.
Lúc ông tiễn tôi ra xe, khi đi ngang qua cái cây hồi nãy, tôi bỗng quay về phía ông và hỏi về những gì mà tôi đã thấy ông làm lúc nãy.
“Ồ, đó là cái cây buồn phiền”, ông ta trả lời. “Tôi biết rằng tôi không thể giải quyết hết được những rắc rối trong công việc, nhưng một điều mà tôi chắc chắn mình có thể làm được. Đó là vứt bỏ mọi rắc rối, buồn phiền ở ngoài, trước khi trở về nhà, điều đó sẽ đem lại niềm vui cho vợ và con tôi. Vì thế, tôi đã để những rắc rối, buồn phiền của công việc trên những cành cây này vào mỗi buổi tối khi trở về nhà. Và sáng hôm sau, tôi lại đến cái cây này để mang chúng đi làm. Thật là buồn cười phải không?” , ông mỉm cười nhìn tôi.
Trong công việc, đôi khi chúng ta gặp vô vàn những rắc rối, phiền phức, nhưng chúng ta nên để chúng ở bên ngoài trước khi trở về nhà. Bởi vì đôi lúc chúng có thể gây ra những ảnh hưởng không tốt cho cuộc sống gia đình mình. Nếu bạn thực hiện được điều này thì gia đình bạn sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc, và đó chính là động lực giúp bạn giải quýêt mọi khó khăn, rắc rối trong công việc.
Phương Đông (dịch từ inspirational)

Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2007

Chuyện cổ tích Hoa hướng dương


Thuở xa xưa khi trái đất còn ngập chìm trong đêm tối hoang sơ, những bông hoa ủ rũ nép bên nhau để tìm hơi ấm. Không gian luôn chìm trong một màn đêm u tối, vắng lặng không một tiếng chim ca.
Ngày lại ngày trôi qua trong buồn bã. Các loài hoa chỉ biết chờ và hát những bài ca buồn bã hi vọng sẽ có một điều kỳ diệu xảy ra giải thoát chúng khỏi những ngày dài u tối...
Và khi những giọt nước mắt vương trên cánh hoa giá lạnh, bất chợt các loài hoa cảm nhận được một hơi ấm và cả không gian bừng sáng. Điều kỳ diệu mang tên Mặt trời đã đến đem theo những tia nắng ấm áp, những làn gió nhẹ xua tan màn đêm tăm tối... Một thời kỳ tươi sáng mở ra cho trái đất. Một thời kỳ đầy sức sống và thanh bình...
Dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, muôn loài hoa nở rộ khoe sắc thắm, ong bướm bay lượn rập rờn hòa trong bản giao hưởng của trăm tiếng chim ca. Tất cả đều dành cho mặt trời tình cảm yêu thương nhất. Những bông hoa đều khoác lên mình màu sắc tươi đẹp, hương thơm quyến rũ để mong có được tình yêu của mặt trời...
Trong muôn nghìn bông hoa rực rỡ ấy có một bông hoa tên là Hướng dương. Hoa Hướng dương cũng mang trong tim một tình yêu cháy bỏng với mặt trời. Hoa quyết định nhuộm vàng mình, cũng như luôn vươn cao mình hướng về mặt trời mặc cho những lời đường mật của ong bướm, lời thì thầm của làn gió và sự dịu dàng của mây...
Mặt trời vô tình không hiểu được tình cảm của hoa hướng dương, vẫn vô tư dạo chơi trên trời cao và tỏa ánh nắng sưởi ấm cho muôn loài. Hoa Hướng dương buồn lắm, sau bao ngày đau đớn trong tuyệt vọng, hoa quyết định sẽ bứt mình khỏi mặt đất bay đến gần mặt trời để nói cho mặt trời biết tình cảm của mình...
Dù rất đau đớn, hoa vẫn cố vươn mình lên. Tự nhủ vẫn còn nặng lắm hoa bèn bứt những chiếc lá ra khỏi mình... Vẫn không thể cất mình lên nổi, hoa bèn bứt nốt những cánh hoa và hoa thầm nghĩ: "Dù mình có xấu xí đến đâu, dù mặt trời có từ chối mình thì chỉ cần mình nói ra được tình cảm trong lòng là đủ lắm rồi ...". Hoa Hướng dương lả đi nhưng bỗng hoa cảm thấy mình đang bay lên, bay đến với mặt trời. Trong những phút giây cuối cùng hoa Hướng dương vẫn luôn nghĩ đến mặt trời với nụ cười trên môi.
Thời gian như ngừng lại, gió cất tiếng khóc than, muôn hoa thổn thức khóc cho sự hi sinh vô điều kiện vì tình yêu của hoa Hướng dương... Mặt trời đến lặng mình trước tình yêu của hoa Hướng dương. Những giọt nước mắt của mặt trời lăn xuống rơi lên hoa hướng dương...
Kể từ ngày đó những bông hoa Hướng dương luôn vươn mình hướng tới mặt trời và mặt trời cũng luôn dành cho hoa Hướng dương những tia nắng ấm áp nhất với tất cả tình yêu dịu ngọt...
P/S: Tôi viết câu chuyện này tặng người tôi yêu... Tôi cũng mong tặng cho những mối tình thầm lặng một điều ước rằng tất cả những người yêu nhau đều có thể đến với nhau.
Tình yêu đem đến cho chúng ta sự ngọt ngào, hạnh phúc nhưng nó cũng đem cả những nỗi đau nhưng đừng vì những nỗi đau đó mà bạn tuyệt vọng và đánh mất niềm tin vào tình yêu...
Hạnh phúc luôn đến với những người lạc quan và mạnh mẽ như "Hoa Hướng Dương luôn hướng tới Mặt Trời ".
Mochino

MU ngày cuối!

Phần I:Chiều Noria, những đàn bướm khẽ bay tìm chổ nấp trên những cánh hoa, nụ cỏ, những đóa hoa đồng nội cũng khẽ khép mình chào ánh mặt trời đã nhợt nhạt phía đằng xa. Lúc này, bầu không khí thanh bình, tĩnh lặng đã trút xuống nơi đây, từng nàng Elf cũng khẽ bay vào những nụ hoa, căn nhà huyền diệu của họ, cảnh tượng này như cảnh những nàng tiên xinh đẹp giáng xuống trần, đẹp đến nghi ngờ! Trong sự tĩnh lặng đó, thì phía đắng xa, vẫn có một người ngồi lại, mắt nhìn xa xắm về phía chân trời Icarus, đôi mắt buồn ngấn lệ... Đó là một nàng Elf, nàng khẽ ngắt một bông hoa Tĩnh nguyệt (Loài hoa nở ban đêm duy nhất ở Noria), nhìn bông hoa, từng giọt nước mắt đã rơi xuống. Nàng đã khóc, khóc trong tiếng thở than! - Hoa ơi, những chiến binh cuối cùng cũng đã rời khỏi Kalima... Thế mà, Akain, chàng vẫn chưa về, không biết giờ này chàng đã ở đâu?Cánh hoa vẫn thế, vẫn một màu trắng muốt, khẽ đun đưa theo gió, phảng phất đi chút nỗi buồn trong mắt nàng Elf. Nhìn cánh hoa trắng, nỗi nhớ da diết về hôm chia tay tiễn biệt, một ngày buồn đối với nàng và cũng là ngày sục sôi của đất trời Davias. Nàng vẫn nhớ rõ cái ngày đó, khi bầu trời đỏ rực màu máu, người ở lại tiễn người đi, giọt nước mắt của những người ở lại được giữ lại, để những người ra đi khỏi phải chùn chân. Để rồi khi những chiến binh đã đi xa, thì trên mí mắt, những hạt nước mắt rơi trên nền tuyết. Akain của nàng cũng đã ra đi khi đó. Nàng cũng đã muốn cũng chàng ra đi, nhưng các lão thần đã không cho, vì Kalima là vùng đất bị Kundun yểm bùa, chỉ những người có năng lực cực mạnh thì mới có thể vào được. Nhớ đến đây, nàng lại muốn tuông ra những giọt nước mắt còn sót lại, khi mà buổi hoàng hôn nào nàng cũng ra đây và những giọt nước mắt của nàng cũng đã rơi xuống. Không khóc làm sao được khi nàng nghe được tin hầu hết những chiến binh vào vùng đất Kalima đã trở về, còn Akain vẫn không thấy chút bóng hình. Bất giác, một cơn gió mạnh lùa qua, làm đun đưa sợi dây chuyền của nàng, nàng đưa tay chụp lấy, và lúc này là hình ảnh của lúc Akain tặng nàng vật này."Akain đưa mắt nhìn người yêu, đôi mắt triều mến và hi vọng. Càng nhìn Lya Rain, chàng càng đưa tang siết chặt đôi bàn tay xinh xắn, thon nhỏ và trắng muốt của nàng. Chàng siết lại như muốn giữ nàng luôn bên cạnh. Một tay ôm nàng và một tay cưỡi sợi dây chuyền trao cho người yêu và nói:- Đây là sợi dây chuyền, trước lúc hi sinh, cha huynh đã tặng cho huynh, nó là bảo vật của dòng họ Magic huynh, muội hãy giữ lại. Và mỗi khi nhìn thấy nó, cũng như muội đã thấy huynh, vì chuyến ra đi này không biết có ngày gặp lại. Kalima là vùng đất có đi mà không có về, những vì sự thanh bình của lục địa thân yêu này, huynh không thể không đi.Đưa cho nàng Lya Rain sợi dây chuyền, Akain bước về phía những đồng đội của mình, chàng đưa tay vào tấm bản đồ Kalima, bóng chàng mất dần trong bầu trời mưa tuyết..."Phần II:Những hình ảnh cuối cùng của Akain cứ tan dần trong nỗi nhớ Lya Rain. Không phải nàng đã quên nhưng những hạt sương cứ tụ lại khẽ đáp lên tóc nàng. Dưới ánh trăng, những hạt sương lám cho mãi tóc vàng tuyệt đẹp của nàng thêm óng ả. Nàng chợt nhớ có lần Akain đã khen nàng như thế. Đó là thời gian lũ quái vật còn ngự trị trên lục địa MU, khi đó nàng đã luôn bên cạnh chàng, cả hai cùng nhau vượt qua cái lạnh giá, khắc nghiệt của đất trời Davias, cái rửc lửa và nóng bỏng của nhưng "con rồng" nham thạch của Tarkan, hay những lúc cùng nhau vượt qua những con lốc biết của Atlans. Nàng đã nhớ tất cả. Nàng đã theo những bước chân của chàng để chăm lo những lúc cơn đâu hành hạ vì chất độc do lũ quái vật ở Losttower, cả những lần sốt cao vì trúng băng của lũ cá ở Atlans. Nhiều lúc nàng cũng muốn cũng chàng chịu đựng những nỗi đau đó, nhưng nàng là Elf buff, tiên nữ LaLa Elf đã truyền cho nàng điều đó. Những lần nhìn người yêu của mình với những vết thương thì nàng đã không cầm được nước mắt. Những lúc như vậy, Akain và dỗ dành nàng, hứa hẹn ngày hòa bình, chàng sẽ cùng nàng về đất mẹ Noria, lúc đó chàng sẽ dựng một căn nhà nhỏ, sẽ trồng thật nhiều hoa để chúng cùng vui vẻ với nàng, chàng sẽ trồng thật nhiều hoa Tĩnh Nguyệt phía sau đồi, để những đêm trăng tỏ, những đóa hoa trắng sẽ nở rộ, sẽ tỏa mùi hương thơm ngát hòa quyện với tiếng hát của nàng. Một cảnh yên bình, đầm ấm... Đã hơn nửa tháng rồi, ngày nào cũng thế, những hạt sương đêm làm nàng gầy gộc, nỗi nhớ làm nàng hốc hác. Nước mắt nàng làm ướt cả hết những cánh hoa trên đồng Noria. Tiếng khóc nàng thầm lặng nhưng dai dẳng cũng làm những con bướm như xúc động, chúng chẳng buồn vui chơi trên những cánh đồng. Một buổi sáng tinh mơ, khi những con bướm chưa tỉnh giấc, những loài hoa ban mai cũng chưa kịp nở, những hạt sương long lanh còn trên những ngọn cây. Cả đất trời Noria đều chú ý có một nàng Elf đã bay đi. Bóng nàng khẽ in xuống mặt đất và hướng về trời nam, Lorencia. Đó là Lya Rain.Sau những ngày dài mệt mỏi vì đường bay, nàng đành dừng lại một làng nhỏ. Sau một tháng được thanh bình, Kundun đã chết, mà cuộc sống nơi đây đã nhộn nhịp đến lạ thường, những vết máu, những trận chiến khốc liệt cũng không còn một chút dấu vết. Nàng cất đôi cánh, là bước xuống đường như bao người dân bình thường khác. Vì mệt mỏi nàng đã vào một quán trà nhỏ. Đang ngồi uống từng ngụm nước thật rụt rè thì bỗng có một câu chuyện làm nàng chú ý, đó là cuộc nói chuyện của hai chàng trai bên cạnh- Anh biết chuyện gì chưa? Tuy mặt trời đã sáng trên lục địa MU, lũ quái vật đã tự động biết mất nhưng theo tin của những chú tiểu thần Satan thì Kundun chưa chết như mọi người lầm tưởng.- Thật thế ah?- Sự thay đổi của Lục địa MU là do Kundun đã bị phong ấn bởi tám viên đá thần, nhưng hắn đang tập trung sức mạnh để thoát khỏi, chính vì thế hắn đã thâu hết tà khí ở lục địa MU, làm mọi người ở Lục địa tưởng hắn đã chết.- Hèn chi, một số dũng sĩ vào Kalima vẫn không thấy trở về.- Uhm, nhưng sao không ai biết tin này nhỉ?- Các lão thần đã nhận được tin này của Đại pháp sư Estramus nhưng vì sợ mọi người hoang mang nên không thông báo, mà lần này được biết Kundun mạnh hơn 500 năm trước rất nhiều. Có thể, hắn sẽ thoát khỏi phong ấn lần nữa, nên có tám dũng sĩ tình nguyện ở lại để canh giữ.Nàng lắng nghe từng câu của hai người khác bên cạnh, nàng càng trở nên nhẹ nhõm. Giờ đây, nàng thêm hi vọng sẽ gặp lại Akain. Nàng tin vào sự chờ đợi của nàng, và tin vào lời hứa của Akain. Được tin này, nàng càng tự tin hơn, nàng đã định lên Icarus để gặp Đại pháp sư Estramus để hỏi về sự sống chết của Akain. Giờ thì nàng đã biết, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một cái gì nóng bỏng, hồi họp. Phải chăng là một linh tính?
Phần III:Nàng Rain lại lên đường,thời gian cũng trôi nhanh nhưng theo Thánh nữ Elf Lala thì việc đầu tiên nàng phải đến khu thành cổ phía đông Lorencia để gặp các vị trưởng lão của hai dòng tộc Dark Knight và Dark Wizazd, xin những lời khuyên. Và bây giờ, nàng đã đặt những bước chân đầu tiên lên khu thành cổ đó. Tiếng ồn ào, nháo nhác và có gì đó náo động đã làm nàng phải chú ý.- Lần này là chết hết rồi...- Không ổn rùi, Kundun sắp thoát khỏi phong án rùi.- Cảnh tan thương, chết chóc rồi sẽ lại hoàng hành.- Chao ôi, có sự cứu vớt nào nữa không?Những tiếng gần như than vãn đó làm nàng hơi sợ. Chuyện gì đã xảy ra, Akain của nàng thế nào rồi. Thành cổ Mrencen là thành cổ nhất ở Lorencia, cũng là nơi sinh sống của các vị trưởng lão và các dòng dõi quý tộc lâu đời ở Loren. Chắc đã có tin tức gì ở Kalima đã báo về, nên có thể những tin tức kia là chính xác. Nàng hơi lo cho Akain, rồi bỗng có một bàn tay kéo nàng với câu nói "Hãy đi theo ta!". Một màn khói phủ lên và nàng biến mất.Lâu đài Saradian là lâu đài rất lâu đời ở Lorencia, một không khí cổ kính bao trùm lên đây, nhưng cũng có gì đó một chút hồi họp và hoang mang. Nàng đã đến đây, nàng không biết tại sao như vậy nhưng nàng vẫn trấn tĩnh và bước đi, những bước chân chậm dần, rụt rè đôi lúc muốn lùi lại. Bỗng nàng giật mình khi nghe một âm thành từ bức tượng trên đỉnh ngôi tháp Tiên Phong.- Con gái, con có chuyện gì mà tìm đến đây? Có biết đây là khu vực cấm, chỉ có những lão thần mới được vào không? -Đó là tiếng của một người cao tuổi, giọng điệu không còn trong nữa nhưng âm thanh vẫn mạnh mẽ.- Thưa ngài, theo lời Thánh nữ dòng tộc Elf con tìm đến các vị trưởng lão, nhưng không hiểu sai con lại xuất hiện đến đây, xin ngài cho con vài lời khuyên. -Nàng đáp.- Hãy bình tĩnh bước vào đi, ta chờ con lâu rồi đó!Nàng từ từ bước vào, cánh cửa cũng tự mở ra. Đây là tiền sảnh của lâu đài, Xung quanh là những ngọn đuốc, ánh sáng nhập nhòa. Chính giữa có ba bước tượng, hai chàng trai mà chính giữa là một cô gái, ba bức tượng đều bằng vàng óng ánh, cả ba người khuôn mặt đều sáng ngời, mang dáng dấp của thần thánh, nàng lơ mơ đoán được đó là ba vị thần đầu tiên của Lục địa. Chính giữa của tiền sảnh là một cái bàn dài, xung quanh có rất nhiều tượng đá các lão thần.Sau những cái nhìn lướt qua như thế nhưng nàng vẫn bình tĩnh, thì một bức tượng làm nàng giật mình khi nó đứng dậy và biến thành một ông lão, nhìn sơ qua nàng cũng biết đó là một cụ Suol Master, hay nói cách khác là một pháp sư. Cụ đưa tay lên, một quả cầu hiện ra, bên trong là một cảnh chết chóc tan thương. Sát người nằm dài trên tuyết. Đây chẳng lẽ là cảnh tượng Davias? Nhìn ở đây nàng bàng hoàng. Cụ pháp sư già nói tiếp:- Con hãy trấn tĩnh mà nghe ta nói. Đây là sự thật, Kundun có dấu hiệu hồi sinh, hiện giờ chỉ còn Noria và Loren là chưa bị binh đoàn Evil Foce chiếm lại, còn các vùng đất khác đều phủ đầy máu và nước mắt. Ta cũng hơi bất ngờ khi con đến đây mà không phải là ai khác. Nhưng con hãy nhìn tiếp vào đây.Sau một câu thần chú, quả cầu trên tay vị pháp sư biến mất, thay vào đó là một cuộn da. Vị pháp sư đưa nó cho Rain, bảo nàng đọc:"Máu và nước mắt chưa chấm dứtKundun sẽ thoát raLục địa này sẽ còn những cuộc đấu tranhÁnh sánh sẽ xuất hiện ở chân trời phía bắc Đầu tiên và huyền thoạiCác ngươi hãy gửi đến với ta."Đại pháp sư Estramus- Ta đã nhận nó cách đây một tháng rồi, chắc con hiểu nó nói gì? Con là sự đầu tiên từ khi ta nhận bức thư này. Sứ mạng đã thuộc về con. Hãy đi theo ta.Rain chưa kịp hiểu thì đã phải theo vị pháp sư. Ông dẫn nàng ra phía sau, vào một căn phòng nhỏ. Ông vào trong, lục tìm vài thứ và đưa cho nàng và nói:- Đại pháp sư Estramus đã bảo ta đưa những cái này cho con, hãy cầm lấy, và đi đến thành thị phía tây, có người đang đợi con, họ sẽ dẫn con đến nơi cần đến.
Phần IV:Chưa kịp nói một điều gì thì bất ngờ một làn khói phủ lên người Lya Rain. Vừa chợt tỉnh thì nàng thấy mình đang ở một nơi xa lạ, trên tay nàng lúc này là một quyển sách đã cũ, với dòng chữ "Book of king". Ngoài ra còn có một viên ngọc sáng lấp lành trong túi vải trên tay của nàng. Nàng đang định nghĩ thử đó là viên ngọc gì thì bất ngờ một đám người đi đến. Một người, tiến đến bên cạnh nàng vào nói:- Chào cô nương, hình như cô không phải người ở đây. Cô muốn đi đâu, nếu cùng đường thì có thể đi với chúng tôi.Lya Rain nhìn chàng trai, người vừa nói với nàng. Anh ta là một chiến binh Blade Knight, trên mình là một bộ áo giáp có vẻ bình thường, nhưng đôi mắt của anh ta sáng đến khác thường, như muốn nói lên quyết tâm của chàng trai. Ban đầu, Lya Rain cũng cảm thấy lạ, nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, một cảm giác tin tưởng đã đến với nàng, nên nàng cũng mạnh dạn trả lời:- Tôi đang muốn đến Davias, tôi được biết ở đó có tòa tháp huyền thoại Losttower, tôi muốn đến đó..- Là cô sao? -Chàng trai trả lời vẻ ngạc nhiên. Nhưng sau đó chàng nói tiếp:- Chúng tôi là những chiến binh, cũng đang định tìm đường lên Icarus để xin Đại pháp sư Estramus ban cho chúng tôi thêm sức mạnh , lòng dũng cảm, đồng thời cả con đường đến đầm lầy Kalima để chúng tôi có thể giúp đỡ các chiến sĩ đang ở trong đó. Và chúng tôi cũng được giao nhiệm vụ... À không, không còn gì nữa...Nàng hơi ngạc nhiên vì thái độ ngập ngừng của chàng trai. Nhưng vì thấy không tiện nên nàng cũng không hỏi thêm một điều gì. Chàng trai mời nàng đi cùng với đoàn người. Lúc này đây, nàng chợt nghĩ đến con đường phía trước, nàng phải đi đến Icarus, cũng có nghĩa là một quảng đường dài nàng sẽ phải gặp nhiều điều không thể đoán trước được. Nhưng phút giây này, nàng chợt nghĩ đến Akain, bao nhiêu mệt mỏi trong nàng như tan biến. Nàng sẵn sàng đối đầu với bất cứ khó khăn nào đang chờ phía trước.Đoạn đường từ Loren qua Davias là đoạn đường khá dài. Có những lúc đoàn người dừng chân nghỉ ngơi. Chỉ những lúc như vậy nàng mới có thời gian trò chuyện cũng những người trong đoàn. Đoàn người hơn hai chục người, gồm cả nam lẫn nữ. Hầu hết họ là những chiến binh khá thiện chiến, trên mình khoát những chiếc áo giáp đã có từ rất lâu rồi.Cuối cùng thì đoàn người cũng được đặt chân đến vùng đất lạnh giá Davias. Bây giờ ở đây toàn là những bóng ma trập trùng của binh đoàn Evil Force, đoàn người vừa đi vữa chống đỡ, cũng có người đã bị thương nặng nhưng luôn được Rain dùng thần chú phục sinh cứa chữa kịp thời. Sau những hiểm nguy đó, mọi người cũng đã đến được ngôi làng trung tâm của Davias. Thật bất ngờ, ở đây cũng đã bị tay sai của Kundun chiếm giữ. Mọi người rất hoang mang, vì nếu không gặp được các trưởng lão ở Davias thì không thể biết đường đi đến Losttower.
Phần V:Sau những toan tính thì đoàn người gồm những chiến binh và nàng Lya Rain tổ ra bất lực khi không tìm được con đường đến chân tháp Losttower. Bầu trời Davias lúc này là một màu đỏ rực của máu, của những sự hi sinh của những người dân vô tội, cả những cái chết của những chiến binh và thiên sứ. Ngày và đêm ở đây cũng như nhau, bóng đêm bao trùm, chỉ còn những tiếng thở than, tiếng khóc ngão nùng và ai oán. Nhìn bầu trời, nghe những thanh âm đó, Lya Rain chẳng thể nào chợt mắt được. Nàng nghĩ về những ngày qua, về những trận chiến của nhân dân Davias và những chiến binh đi cùng nàng. Có những người đã chết trên tôi tay nhỏ bé của nàng, cả nỗi bất lực khi câu thần chú phục sinh của nàng chẳng còn tác dụng, khi hồn đã thật sự lìa khỏi sát. Trong bóng đêm âm thầm đó, nàng đã nghĩ, nàng nghĩ rất nhiều, về hôm nay và ngày mai, niềm hi vọng một lục địa hòa bình, nàng sẽ có một gia đình đầm ấm, có lúc nàng hoài nghi về điều đó. Giữa nghĩ suy đó bỗng có một giọng nói làm nàng giật mình:- Cô không ngủ được à?Nàng quay lưng nhìn lại, thì ra là Homsle, người chỉ huy những chiến binh trong đoàn người của nàng, một chiến binh Blade Knight còn khá trẻ, và nàng vội vàng trả lời:- Khó ngủ quá anh à, không biết những ngày tiếp theo sẽ như thế nào?- Tôi cũng vậy, quả thật là một người con trai của Lục địa, tôi cảm thấy bất lực khi nhìn những người thân cứ dần ra đi bởi bóng đêm và quyền lực đen tối, cha mẹ tôi, em gái tôi, đều đã bị bọn thú vật hại chết...Nghe chàng trai kể, nàng cảm thông và cang căm thù Kundun, kẻ đã gây những tai ương, gieo rắc lên Lục địa này sự chết chóc và tan thương, nên nàng đáp với giọng điệu an ủi chàng trai:- Tạo hóa đã tạo ra Lục địa này, nhất định người sẽ không để bóng đêm hủy diệt nó đâu, nhất định sẽ có ngày hòa bình sẽ trở lại.- Tôi hi vọng vậy, nhưng hiện giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được cách hóa giải những đám mây máu, che kín bầu trời phía đông, hướng đến tháp, những người tìm cách đến đó đều nhiễm độc mà chết. Giá lúc này có quyển sách Book of king...Nghe tên quyển sách, nàng mừng rỡ:- Quyển sách đó có cách giúp chúng ta thật à? Ngày trước, một vị pháp sư già đã trao tôi quyển sách có tên như thế!Vừa nói xong, nàng chạy vào trong lấy quyển sách đó. Nhưng nàng cũng đành hụt hẫng khi những lần trước nàng lấy ra xem thử thì quyển sách đó chỉ là những trang giấy trắng. Nhưng nàng cũng cầm ra đưa cho Homsle.Homsle cũng lật ra, nhưng chàng cũng đành thất vọng:- Tôi đã được nghe tổ tiên nói về quyển sách này, đó là phần thưởng của Đại pháp sư Estramus dành cho một chiến binh dũng cảm vào 500 năm trước. Nó có ghi những phép thuật cao siêu nhất. Nhưng sao lại thế này, chỉ là những trang giấy trắng.Lya Rain không nói gì, những hi vọng trong nàng giờ tan biến hết. Nhưng nàng vẫn nghĩ có thể ai biết về quyển sách này. Thế là ngay lúc đó, nàng gọi mọi người trong đoàn dậy, và hỏi ý kiến của mọi người, sau những thảo luận hầu như không ai biết nhiều hơn về quyển sách này. Nàng nhớ lại khi lão pháp sư ở lâu đài cổ tặng nàng quyển sách này, có tặng cho nàng một viên ngọc, nàng lấy nó ra. Trong màn đêm, viên ngọc sáng lấp lánh với những tia ngũ sắc làm cho cả phòng sáng rực rỡ. Homsle lật trang sách một lần nữa, thì quyển sách hiện lên rất nhiều dòng chữ, trong đó có ghi một phép thuật xua tan những đám mây máu kia. Thế là hôm sau, đoàn người lên đường từ rất sớm. Mọi người từ biệt những người dân trong ngôi làng, họ cảm ơn những người dân đã tận tình giúp đỡ họ những ngày qua. Những người dân nhìn đoàn người với ánh măt tin tưởng và hi vọng...
Phần VI:Sau khi từ biệt những người dân trong làng, đoàn người lại bắt đầu một chặng đường mới. Bây giờ nhờ những phép thuật và những khả năng mà có ghi trong quyển sách Book of king nên mọi người mạnh lên trông thấy rõ. Ai nấy cũng phấn khởi và tràn trề hy vọng. Cũng thật lạ lùng khi bọn quái vật ở Davias như một lũ thiêu thân, cứ tiến đến chặng đoàn người qua. Bọn chúng chết đi thì lại biến mất rồi lại xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Cũng chính vì vậy nên đoàn chiến binh của chúng ta cũng mất rất nhiều thời gian mới đến được nơi những đám sương mù.Nơi đây, mọi người đã phải rất thận trọng, tuy không còn bị ảnh hưởng bỡi những đám mây màu đầy âm khí và chất độc, vì Lya Rain đã học được thêm một phép hộ thể, tạo xung quanh mọi người một vòng lân tinh vàng óng ánh. Điều kỳ lạ là chỉ có Rain mới học được phép hộ thể này. Một ngày đường đã qua, mọi người rất an toàn và yên tâm nhưng có ai biết rằng, Lya Rain ngày càng yếu đi, nàng trông rất rã rời vị phải bảo vệ mọi người bằng câu thần chú buffing liên tục. Có những lúc nàng tưởng mình không thể cất chân đi nổi nữa. Nhưng nàng lại nghĩ đến quê hương, đến Lục địa MU và cả Akain của nàng, họ đã cho nàng sức mạnh và nghị lực. Đến đoạn đường này, thì những đám mây không còn nữa. Tuy nhiên, xung quanh xuât hiện rất nhiều bọn quái vật Huyết Vân, chúng như những con thiêu thân bay thẳng vào các chiến binh, Lya Rain vừa lo bảo vệ mình, vừa chữa cho những người bị nhiễm độc. Mãi lo chữa trị cho mọi người, thì một con Huyết Vân bay thẳng vào người nàng, vì quá bất ngờ nên nàng bị trúng ngay giữa lồng ngực, nàng ngã quỵ xuống, máu từ miệng nàng cứ trào ra và bất tĩnh. Ngay lúc đó, Homsle huy động mọi người bảo vệ nàng và cũng tự bào vệ mình, vì không còn ai có thể giải được độc Huyết Vân nữa. Mọi người họp thành một vòng tròn xung quanh Lya Rain, và cũng có rất nhiều rất nhiều dũng sĩ đã hi sinh lúc này. Bị nhiễm độc, họ chết dãn chết mòn, gương mặt biến dạng và khô khốc rồi tan thành cát bụi. Điều kì lạ là Lya Rain không bị như vậy, nàng vẫn nằm đó, trên tay Homsle. Homsle ôm nàng, đôi mắt thật u sầu. Chàng muốn khóc nhưng là một chiến binh, nước mắt là điều chàng không muốn, vì chàng nghĩ nó sẽ làm chàng yếu đuối trước sức mạnh tàn bạo và hung dữ của Kundun. Nhưng tình cảm chàng dành cho Lya Rain những ngày qua và cả những hình ảnh nàng tận tình giúp đỡ mọi người làm chàng không cầm được nước mắt. Một giọt nước mắt rơi xuống, thì bât ngờ phía dưới tay của Rain, hay nói chính xác là từ chiến túi, viên ngọc Ngũ Sắc (viên ngọc do lão pháp sư tặng cho Rain) bay ra, nó hứng ngay giọt nước mắt, vỡ tan ra, rồi rơi xuống người nàng, từng hạt nhỏ bay vào tim nàng, mắt nàng, tóc nàng và cả thân hình của nàng, một hạt lớn nhất đã rơi ngay chiếc dây chuyền mà Akain tặng nàng rồi biến mất. Lya Rain từ từ hồng hào trở lại, bàn nàng lay động, đôi mắt dịu dàng của nàng từ từ mở ra. Vừa tỉnh dậy, nhìn thấy Homsle và biết mình đang ở trong tay chàng, nàng vội vàng vùng dậy. Có lẽ đó là một phản ứng tự nhiên của một người con gái. Sau khi được hồi sinh, Lya Rain cảm thấy mình khác hẳn, có điều gì đó mà nàng không hề biết được, một cảm giác khác lạ, đôi khi trong đầu nàng xuất hiện những hình ảnh kì lạ. Nàng cố gắng lý giải nó, nhưng cũng đành thất vọng. Nhưng vì đoạn đường khó khăn nên nàng cũng không nghĩ đến điều đó, nàng chỉ lo giúp đỡ mọi người, tiếp tục cuộc hành trình. Trong những điều thay đổi đó, có một điều mà nàng biết, năng lực của những câu thần chú Buffing của nàng trở nên mạnh mẽ. Cũng nhờ vậy, mọi người đã đến nhanh được chân tháp Losttower mà không mất khó khăn gì.
Phần VII:Đứng trước cánh cửa tháp, một cánh cửa được điêu khắc rất tinh xảo, xung quang còn được bao bọc bởi một vân ánh sáng. Từng người từng người một tiếng lại gần, cánh cửa được mở ra. Mọi người đi vào tháp một cách rất thận trọng. Nên khi thấy những con Quỷ lông độc tiến lại bao quanh mọi người thì cũng không mấy mất bình tĩnh. Từng mũi tên, từng nhát kiếm cả những chiêu thức khá đẹp mắt đều được đem ra vận dụng. Nên chỉ sau nửa ngày, mọi người đã bước qua được tầng ba của tháp. Thật sự mọi điều đều diễn ra khá thuận lợi vì năng lực của những câu thần chú Buffing của Rain tỏ ra khá mạnh mẽ. Mọi người cũng thấy rõ đều đó nên cũng rất yên tâm khi đối đầu với bọn Bò Xương. Trong cảnh chiến đấu đó thì trong đầu óc của Rain vẫn xuất hiện những hình ảnh rất kì lạ. Đó là hình ảnh của ba đứa trẻ rất xa lạ, những lúc chơi đùa của chúng, cả những lúc luyện tập võ thuật. Đôi lúc hình ảnh là một cô gái cực kỳ xinh đẹp nhưng đan hấp hối. Nhiều và rất nhiều, nó cú nhảy múa trong đầu Rain, nàng rất khó chịu vì nó những chẳng thể làm gì khác được.Đoang chiến binh vẫn bình an trên đoạn đường tiếp theo. Đến tầng năm của tháp, mọi người vừa giết bọn Ác quỷ vừa tiến lên. Giữa lúc đó, bỗng Rain cất lên:- Hình như có tiếng ai đó phía đằng kia?Mọi người nhanh chân chạy đến thì thấy một nàng Elf, khoảng chừng 18 tuổi, đang rất chật vật chống đờ và tiêu diệt những con quái thú xung quanh nàng. Vừa thấy nàng, Lya Rain vội vàng dọc câu thần chú thì xung quanh nàng ấy xuất hiện vòng sáng bảo vệ, nên một lúc sau thì bọn quái vật đã không còn nữa. Lya Rain tiến lại gần cô Elf, vừa chữa lành những vết thương và hỏi:- Sao em lại ở đây? - Dạ, em tìm đường lên Icarus, để có thể được ban thêm sức mạnh. Em muốn đến đầm lầy chết Kalima, tiêu diệt Kundun và giả phóng quê hương em. -Cô Elf nhỏ e dè đáp.- Em thật dũng cảm dám một mình đến đây! Chị rất khâm phục lòng can đảm và cả tấm lòng nghĩ đến quê hương. Mà em tên gì vậy? Sao em lại qua được những đám mây máu ở Davias? -Lya Rain hỏi tiếp.- Em là Jilly. Em đến được đây là nhờ cụ trưởng lão, đó là một Suol Master khá già, ông ấy cho em quyển sách Tele Port. - Ah, chị hiểu rồi. Chị là Lya Rain. Còn đây là Homsle, người chỉ huy ở đây. Bọn chị cũng lên Icarus, em cùng đi với mọi người ở đây nha.Sau khi Jilly làm quen mọi người, thì mọi người cũng tạm nghĩ chân ở đây. Rain ngồi đằng xa nhìn cô Elf mới nhập chung đoàn, đó là một cô Elf dễ thương. Cô mặc bộ giáp Gió trong rất thùy mị và xinh đẹp. Gương mặt cô sáng ngời để lộ rõ sự thông minh và nhạy cảm. Rain thấy mến mến cô Elf này lên lại gần làm quen. - Chắc em ở Noria, em được sinh ra từ loài hoa nào vậy?- Dạ, em ở phía Nam Noria, em được xinh ra từ loài hoa Hồng Ngọc chị à! Ah, mà còn chị, chị được xinh ra từ loài hoa nào, nếu cũng là Hồng Ngọc thì chúng ta là chị em rồi.- Hì, chị được sinh ra từ hoa Tĩnh Nguyệt. Mà em được sinh ra từ hoa Hồng Ngọc, hèn chi xinh đẹp thế! Mà em lên Icarus là vì quê hương và người thân, còn chị ngoài mục đích đó thì chị còn muốn đến Kalima để tìm một người.- Chị là cô Elf được sinh ra ban đêm. Em có nghe mọi người kể về chị, không ngờ được gặp.- Tuy mới gặp nhau nhưng chị thấy chị em mình rất hợp nhau. Chị hy vọng em và chị có thể kết nghĩa chị em dù không được sinh ra từ một loài hoa, được không em?- Thế thì còn gì vui bằng nữa! Em rất vui!- Chị cũng thế! Những nghĩ đến những ngày tiếp theo chị thấy sợ quá. Mấy hôm nay chị thấy bất an và có gì đó khác thường. Nếu sau này chị có chuyện gì thì nhờ em chăm sóc một người.- Chị đừng nghĩ thế. Mọi chuyện rồi sẽ qua. Em tin thế! Hai cô Elf đang trò chuyện thì được nghe tiến gọi lên đường. Sau nhữnng ngày vất vả nữa, mọi người đến tần cao nhất của tháp. Mọi người rất vui mừng khi ở tầng này thì những thiên sứ do Đại pháp sư Estramus phái đến giải phóng Losttower. Nghe được nguyện vọng của mọi người, các thiên sứ rất mừng và họ cho mượn một bầy Dinorant để mọi người có thể cưỡi trên mây, tìm đến khu điện thờ mà Đại pháp sư Estramus ở đó.Lúc này, mọi người đã đến trước cổng điền thờ. Đó là một tòa lâu đài băng pha lê. Bên trong là một khung canh thanh vắng. Mọi người tiếp tục đi, sau cũng đến được chánh điện. Mọi người rất ngạc nhiêu khi ở đây không có một bóng người, giữa cháng điện chỉ có một bức tượng. Đối với Lya Rain thì nàng cảm thấy bức tượng pha lê đó rất quen. Nó giống y như bức tượng vàng trong Lâu đài cổ ở Lorencia. Mọi người tiến lại gần hơn. Thì bức tượng bỗng hóa thàng người và cất tiếng nói:- Chào tất cả những chiến binh dũng cảm. Ta đã đợi các con lâu lắm rồi. Ta đã ngeh và thấu hiểu những điều các con muốn. Hãy nhận món quà đầu tiên cho sự dũng cảm của các con.Vừa nói Đại pháp sư Estramus vừa đưa tay ra, một luồng ánh sáng bay đến mọi người. Mọi người thấy khác hẳn, và lúc này trên lưng mọi người xuất hiện những đôi cánh, trông thật đẹp và mạnh mẽ. - Lya Rain, con cũng đã đón nhận được năng lượng từ viên ngọc Ngũ Sắc, nên ta cũng không có gì để tặng cho con. Bây giờ với sự hỗ trợ của con thì ta tin chắc các chiến binh sẽ đủ sức tiêu diệt những tay sai của Kundun và cả hắn, hãy cố gắng và dũng cảm.Vừa nói xong, Đại pháp sư Estramus vữa đưa tay về phía mọi người, lại một luồng ánh sáng bao quanh mọi người. Chưa kịp hiểu gì thì một câu nói được phát ra và lặp đi lặp lại ba lần, "Ta đưa các con đến Kalima, hãy thực hiện nhiệm vụ và số mệnh của mình".
Phần VIII:Trong khi mọi người đang tìm đường đến Kalima thì cũng chính nơi đây, thủ phủ của Kundun, 8 chiến sĩ thánh chiến đang ngày đêm chiến đấu. Khỏe mạnh và anh dũng đến độ nào thì cũng có lúc mệt mỏi và kiệt sức. Với từng ấy khó khăn chồng chất nên 8 dũng sĩ cũng đành bất lực khi đứng trước đầm lầy ma quỷ này.Kalima, đó là một đầm lầy thuộc một phần của Lục địa MU, là nơi phân chia giữa Nhân giới và Âm giới. Nhắc đến đây mọi người thường nghĩ nó là một đầm lầy, không đơn giản như vậy, mà đây là một đầm lầy nham thạch, chúng có chuyển động và hơi thở. Hơi thở của nó là những lần nhả những lớp sương mù. Bởi vậy nên Kalima luôn luôn được bao phủ một lớp sương mù. Còn mặt đất thì đó hình như là một con ác quỷ, chỉ cần một ai đó lỡ để chân chạm phải mặt đầm lầy thì lập tức mặt đất nứt ra và nuốt chửng. Ngoài ra trên bầu trời là một quân đoàn được giao nhiệm vụ bảo vệ Kundun, chúng là những quái vật hung hãn nhất trong Tam giới, có sức mạnh và uy lực hơn cả Phượng Hoàng Lửa. Chúng đưa chia ra nhiều tiểu đội được lãnh đạo bởi những bóng ma Kundun. Tám chiến binh chúng ta đã ở đây, mỗi người đều được đeo Vương niệm Hoàng tộc, trên mỗi vương niệm được gắn một viên đá huyền thoại. Chính nhờ những viên đá này nên 8 dũng sĩ luôn được hộ thể. Nhưng khi Kundun gom về tất cả quyền lực của mình trong Tam giới thì đã thoát khỏi phong ấn. Khung cảnh khi đó ở Kalima thật đáng sợ và hoang dại. Mọi người thật sự bất ngờ khi đối mặt với mình Kundun. Một chiến binh khổng lồ, với quyền trượng của mình, Kundun đã tạo ra những con bão, những làn mưa lửa cả những âm binh. Tám chiến binh rất vất vả mới có thể chống chọi được. Những tia sét, những nhát kiếm, bão lửa từ các chiến sĩ cứ ầm ầm nhưng một cơn lốc khủng khiếp ập vào người của tên Đại ác ma Kundun nhưng nó vẫn vậy, không hề dich chuyển. Sau khoảng thời gian 7 ngày 7 đêm, tám chiên binh đều đã bị thương và phải tìm đường ẩn nấp chờ cơ hội.Những ngày dài trôi qua, các chiến sĩ của chúng ta như sống trong địa ngục. Nếu không có Vương niệm Hoàng tộc thì có lẽ các chiến sĩ đã hi sinh. Mọi người rất lo lắng cho sô phận của Lục địa, họ đã đến đây, thì cái chết đối với họ đã chẳng còn là gì nhưng nhiệm vụ của họ lúc này mà họ có thể nghĩ được là bảo vệ những Vương niệm Hoàng tộc không cho chúng lọt vào tay Kundun quỷ dữ. Ngày qua ngày, họ vẫn chiến đấu với binh đoàn bảo vệ Kundun, vẫn hi vọng và nhiệt huyết dù họ đã gần như sức cùng lực kiệt. Đôi lúc là những hoang mang, những với nghĩ suy cái ác không thể làm chủ mọi thứ thì họ vẫn hi vọng.
Phần cuối:Và một ngày, khi bóng đêm đổ trùm lên Kalima, mặt đất sục sôi, ác quỷ tràn ngập, những bóng ma Kundun vồ vập trên mặt đất, thoắt ẩn thoắt hiện, chúng như những con thiêu thân tàn độc, đổ ập và truy đuổi 8 dũng sĩ của chúng ta. Mọi người đã không hề nao núng. Với sự lãnh đạo tài tình của dũng sĩ Akain anh dũng, những lời chàng phát ra như những tiếng sấm trên bầu trời, những tiếng hò theo cũng ngất tràn ý chí, những bóng ma, lũ quái vật cứ xếp dài trên mặt đất. Chúng chết đi lai trở về mặt đất, rồi lại từ mặt đất trồi lên như chưa từng nhận những nhát kiếm từ 8 chiến binh của chúng ta. Mọi người rất hoang mang về điều đó và mọi người đã nghĩ có thể hôm nay mọi người sẽ phải ra đi, vì trận đấu này, do chính tên trùm Kundun lãnh đạo. Vì chỉ cần lấy được 8 vương niệm Hoàng tộc thì không điều gì có thể ngăn cản hắn chiếm tam giới. Tám viên đã như tám chiếc cột trấn giữ 4 phương 4 hướng khiến âm khí từ Địa ngục không thể nào che phủ cả Tam giới. Vì hiểu được điều này nên Akain đã đưa mọi người vừa chiến đấu vừa tìm cách thoát khỏi Kalima, hi vọng còn tám viên đá này thì sẽ còn hi vọng tiêu diệt Kundun. Những ngày qua, dù muốn đi những không thể nào làm được vì binh đoàn ở Kalima này như bất tử cứ hiện lên chặn đường mọi người. Và hôm nay ai cũng hoang mang khi Kundun chính tay tiêu diệt các chiến sĩ.- Ha ha ha ha... Hôm nay các ngươi phải chết ở đây thôi. Ta đã để sự lo lắng của mình tồn tại quá lâu rồi. Đó là một giọng nói như những tiếng sấm. Sau tiếng nói ấy, hắn xuất hiện ngay trước mắt mọi người. Akain nhìn mọi người và thầm nói:- Mọi người hãy bay thẳng về phương Bắc, sẽ thoát khỏi Kalima, tôi sẽ cản tên ác ma Kundun lại.- Không được thủ lĩnh, chúng ta đã đến đây có chết thì cũng chết, anh em không thể bỏ rơi nhau được. -Một người trả lời.- Các anh em hãy nghĩ đến Lục địa, vì Lục địa mọi người hãy đi đi...Akain chưa kịp nói xong thì một đám lửa địa ngục phủ lên 8 chiến sĩ. Mọi người nhanh chónh bị lửa bao trùm trong một quả cầu. Với sức nóng hàng ngàn độ, như thiêu đốt các chiến sĩ. Giữa lúc hoang mang đó Akain vẫn kịp tung ra những tản băng bao phủ lên mọi người. Những tản băng cứ tan dần và mọi người rên lên từng tiếng đau đớn.- Hahahaha... Lửa địa ngục sẽ thiêu trụi các ngươi... Bất ngờ lúc đó, một luồng ánh sáng bay đến phá tan đi quả cầu lửa, cứu mọi người. Vừa thoát ra khỏi quả cầu Akain đã vang lên:- Lya Rain, sao em lại đến đây...- Chàng vừa nói vừa trố mắt nhìn, Rain bé nhỏ của chàng giờ đã khác, xinh đẹp hơn rất nhiều.Thì ra mọi người đã đến, đó là đoàn người của nàng Rain. Với tám chiến binh ở Kalima cộng với đoàn người của Rain là 33 chiến sĩ. Mọi người chưa kịp nhìn nhau và vui mừng thì Kundun đã cất giọng:- Lại thêm các con rệp của thằng Estramus. Được rồi, bọn bây chết trước rồi tới hắn.Vừa nói xong hắn vừa tung ra những tia sét và ra lệnh cho thuộc hạ của mình xông lên. Lya Rain chợt hiểu nhanh chóng buff cho mọi người. Những tia sét không thể nào qua được lớp hộ thể của nàng, bọn thuộc hạ của Kundun cũng chẳng là gì nữa nên chúng chết như rạ. Nhưng chẳng có gì thay đổi khi chúng lại sống lại và vẫn háo hứng làm những con thiêu thân. Mọi người dồn sức đành vào Kundun nhưng những nhát kiếm mạnh mẽ, nhưng phép thuật như cuồng phong cũng không làm được gì hắnKundun nhìn nàng Rain, hắn tỏ ra rất lo lắng vì câu thần chú Buffing của Rain rất mạnh mẽ làm cho hắn tiêu hao rất nhiều âm khí. Hắn trừng nàng với đôi mắt rất giận dữ và nói: - Đã thế thì mi chết trước!Một luồng sáng xanh nhanh hơn chớp xoáy qua người nàng, Nàng ngã xuống đôi mắt nhắm lại, hơi thở ngừng dần. Akain chỉ kịp bay đến đỡ nàng trên tay.- L...y...a.... Rain... Em...em không sao chứ? Akain gọi liên tục nhưng chẳng có một hơi thở trả lời, nàng vẫn lặng im trên tay Akain. Akain nhìn nàng, những kỉ niệm, kí ức hiện về, đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất. Lúc này đây, chàng chẳng thể làm gì cho nàng được, chàng chỉ biết nhìn nàng qua những giọt nước mắt trên mí. Không biết vô tình hay một sự sắp xếp của tạo hóa mà một giọt nước mắt đã rơi ngay mặt dây chuyền trên cổ Rain. Vừa lúc đó, nó sáng lên rực rỡ với anh ngũ sắc. Chugns nhanh chóng lan tỏa khắp người Rain, mọi thứ trên người Rain dần dần biến đổi, từ gương mặt đến tay chân, chỉ một lúc sau nàng như một người khác. Mắt nàng dần mở ra, và nàng bay lên, nàng từng bước tiến lại gần Kundun và nói:- Dừng tất cả lại Saley!Kundun cũng nhìn nàng, bất giác hắn gọi:- Venus, em phải không?Rain chưa kịp trả lời thì hắn ôm đầu rên rĩ:- Trời ơi, đầu ta...đầu ta... Không...không...không......Giữa lúc đó Đại pháp sư Estramus xuất hiện và nói:- Saley, bình tĩnh lại và nhìn đi, và hãy nghe Venus nói.Rain càng tiến lại gần Kundun và nói:- Em không trách anh đâu, chuyện đã 500 triệu năm rồi, anh hãy trở về đi. Ngày đó em chỉ yêu anh, còn với Estramus em chỉ xem là anh em. Chính vì vậy ngày đó em mớ đỡ cho anh ấy một chưởng của chàng. Em không muốn chàng vì em mà giết đi người anh của mình. Em không muốn cả anh và em là người có lỗi... Thế mà chưa kịp hiểu gì anh đã bỏ đi, để rồi cho tên ác quỷ Kundun mượn thân sát, quay lại Lục địa tàn sát giống nòi. Anh hãy thức tĩnh đi...Kundun như bất động khi nghe điều đó. Sau đó hắn tỏ ra như đau đớn trong người. Một cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra. Một lúc sau, người Kundun sáng lên, và ngay bên phải hắn là một bóng ma, đó là một con quái vật đen tối với đôi mắt sâu và tà ác... Đại pháp sư Estramus, đưa tay lên, một khoản bầu trời tách ra, tia ánh sáng lọt xuống, chiếu thẳnng vào người tên ác ma vừa thoát ra từ Kundun, hắn vỡ tan như bọt biển.Saley tiến đến bên Venus và nói:- Anh có lỗi với em, với anh Estramus, với toàn thể lục địa MU, hiện giờ tuy Kundun đã thoat ra khỏi người anh, nhưng thuộc hạ của hắn vẫn còn trên mặt đất. Vì thật sự Kundun vẫn còn sống, mà hắn ta có bao giờ chết đâu, hắn chỉ cần anh để âm dương hợp nhất để hắn có thể tồn tại dưới ánh mặt trời và có thêm sức mạnh. Còn thuộc hạ của hắn được tạo ra từ máu của anh và âm khí của hắn nên anh phai ra đi, trả lại tự do cho Lục địa thân yêu của chúng ta. Vừa nói xong Saley đưa tay lên ngực, thân sát vỡ tung giữa sự ngạc nhiên của mọi người. Venus chưa kịp làm gì thì mọi thứ đã như thế. Nàng nhìn người yêu của mình, rồi bỗng nàng ngã xuống , dưới mặt đất lúc này là Rain, không còn là venuc nữa. Venus đã giải được mối nhân duyên 500 triệu năm trước và nàng đã ra đi. Lục địa MU cũng thay đổi ngay lúc đó. Mặt đầm lầy Kalima trở thành một thảo nguyên xanh thẳm. Noria, ánh mặt trời đã trở lại, hoa vẫn nở, bướm vẫn tung tăng bay. Lorencia, lại nhộn nhịp với nhịp sống, cỏ cây xanh tươi như thưở nào. Davias, vì được sự hòa giải của Estramus, Ice Queen hiểu đươc chuyện của 500 năm trước, không còn phủ băng giá lên Davias nữa, nơi đây, nhiều thành thị mọc lên, cuộc sống trở nên sôi động. Atlans được trả lại cho Hải Long Vương, thủy tộc cũng trở nên chung sống với 5 dòng tộc trên lục đia MU. Tarkan trở thành thánh địa của người Dark Lord. Nói chung, hòa bình đã trở lại, Lục đia MU trở nên xanh tươi và đầy sức sống.
Thay cho lời kết:Mọi người vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra ở 500 triệu năm trước phải không? Lúc đó, Venus lãnh đạo dòng tộc Elf, Estramus lãnh đạo dòng tộc Suol, Saley lãnh đạo dòng tộc Magic, có thể nói họ là những cư dân đầu tiên của lục địa MU. Ba người này sống với nhau rất gắn bó nhưng một ngày Saley và Estramus cũng yêu Venus nên hai người đã đấu võ với nhau để giành Venus. Venus biết được điều này nên ngăn cản, vì quá háo thắng và muốn có Venus nên Saley đã ra đòn sát thủ vì không muốn người mình yêu, là Saley là sát nhân nên Venus đã đỡ đòn đó. Saley nhìn nàng chết nên hối hận và tức giận vì nghĩ nàng yêu Estramus nên đã bỏ đi một nơi thật xa. Không ngờ lại đến Kalima, thảo nguyên giao giữa lục địa MU và địa ngục. Và chàng bị Kundun lừa nhận vào người, âm dương kết hợp, Kundun trở nên mạnh mẽ, sau đó tìm đường lên lục địa MU, xây dựng mộng bá vương. Trước khi chết, Venus đã khóc cho tình yêu của mình dành cho Saley, giọt nước mắt quá nhiều nỗi niềm đó đã hóa thành viên đá Ngũ Sắc, sau này vì gặp giọt nước mắt của Homsle và Akain nên đã gọi được linh hồn của Venus về.Đôi lời: Cuối cùng Lya Rain vẫn hi sinh, đó là số phận của Elf buff, người hết lòng lo cho sự an nguy của những người bạn chơi của mình, đôi khi quên cả bản thân mình. Tôi hi vọng mọi người quý trọng tấm lòng của Elf buff hơn. Còn Venus với giọt nước mắt và tình yêu, tôi chỉ muốn nhắn ngủ một điều rằng tình yêu chỉ có thể là sự đồng điệu, hiểu nhau, chia sẻ cho nhau. Nó không phải là một trò chơi, không phải là một trò chơi để Saley và Estramus đem ra đánh cuộc. Kundun sống dậy có lẽ cũng như hậu quả của những tình yêu không theo đúng nghĩa của nó.
"Lại một mùa Noel nữa sắp về, một mình, Lya Rain đi khắp nơi như tìm kiếm điều gì đó? Phải chăng là một ước vọng? Không, chỉ là một nỗi nhớ cho chuỗi này đã cũ. Nàng đã từng có những đêm Noel hạnh phúc cùng Akain, giờ đây những kí ức chỉ còn là kỹ niệm. Càng đến gần 24/12 nàng càng thấy nỗi nhớ mình trở nên da diết. Không biết làm gì, những bàn chân khẽ đưa nào rảo bước trên vùng băng giá Devias. Từng hạt tuyết, rơi xuống, rồi khẽ tan ra như một giấc mơ. Nhìn từng hạt tuyết, không biết bao nhiêu chuyện đã trở về. Nhưng ngày xưa cũng chỉ là ngày xưa, còn lúc này đây nàng một mình giữa một vùng đầy tuyết, cô đơn và ướt muốt." (Viết lại theo MU-ngày cuối)Noel, ngày chúa giáng sinh, ngày của sự khởi đầu bao hi vọng, ngày báo hiệu một năm cũ sắp qua và một năm mới sắp đến. Có thể kỷ niệm là buồn, hôm qua là ngày không may mắn. Nhưng rồi ông già Noel sẽ đến mang đi tất cả những nỗi buồn, trăn trở, khó khăn trong cuộc sống và sẽ thay vào đó những hi vọng, những ước mơ và niềm hạnh phúc. Ngày hôm qua đã cũ, năm qua cũng đã cũ, hãy hướng về một năm mới, những thành công mới, Noel sẽ là điều kỳ diệu!
________Merry Christmas_________
__________________
Cuộc sống chẳng bao giờ khép lại. Luôn có một lý do nào đó, tên nó là hy vọng, ở phía tít mù kia...
Rain&Tear

Đêm Noel không có tuyết


© by Nostalgic


Mùa đông. Lạnh. Không có tuyết.
Yên lặng nhìn lên trời cao…
Hỏi :
- Hạnh phúc là gì ?
Tôi hỏi anh. Anh lơ đãng…
- Hạnh phúc là những gì chúng ta không biết :)
- Thật không ?
- Nếu chúng ta tin, thì sẽ có thật…

Và câu chuyện đã bắt đầu như thế…

Chuyện kể rằng
trong một ngày nào đó không nhớ rõ trong quá khứ
tại một ngôi trường cấp 3 xa xôi không tên gọi
giữa hàng trăm học sinh không thể nhớ mặt từng người
đã có một cô gái và một chàng trai…

Cô gái ấy
không ai bây giờ còn nhớ tên cô
hay khuôn mặt của cô…
Chàng trai ấy
chẳng ai còn nhớ hình ảnh anh
hay tên tuổi anh…
Người ta chỉ nhớ đến một câu chuyện buồn của hai người…
không có đoạn kết…

No words been crossed….No friendly talks…
Anh và cô là hai người bạn cùng lớp, ngồi cạnh nhau
nhưng dường như chưa bao giờ trò chuyện…
Một ngày anh đi muộn
vội vã chạy lên bậc cầu thang hun hút
và va phải cô…
Hai ánh mắt chạm nhau…
và không ai nói gì.

Cô bắt đầu chú ý đến anh…
đằng sau vẻ lạnh lùng và cô độc ấy
anh là một con người khó hiểu…
Có lần cô bắt gặp anh
ngồi một nơi tách biệt với cả sân trường đông đúc
mắt lặng lẽ xa xăm
nhìn về góc hành lang vô định
anh đang vẽ một hình dung gì đó…
Khi cô đến gần
anh vội vã giấu đi
và bỏ chạy…
Cô ngạc nhiên trước thái độ của anh…

Một ngày mùa thu
chiều mưa…
cô vội vã đến đứng trú dưới gốc cây trong trường
anh vô tình đứng bên cạnh…

Là mưa rơi nhiều
hay chẳng ai nói gì ?
Cô hỏi anh về bức tranh
anh im lặng…

thoáng giật mình
cô vội vã giật lấy
chiếc cúc áo thứ hai của anh
Không hề suy nghĩ…
cô bỏ chạy dưới mưa
Ngẩn ngơ
có kẻ nhìn theo…

Tiết Văn
thầy giáo kiểm sách
cô không mang theo…
Khi thầy đến bên bàn
cô tưởng mình sắp phải chịu phạt…
thì thầy lại lướt qua chỗ cô mà không nói gì…
Người bị phạt hôm ấy là anh…

Một ngày mùa đông
mùa của yêu thương
mùa của Giáng Sinh vui vẻ
cô viết giấy cho anh trong giờ học
Đêm 24…mình…sẽ lên tàu rời thành phố…

Anh lạnh lùng không đáp trả…
Cô thoáng buồn
nghĩ ngợi bâng quơ…

Giờ tan học
cô cố ý đứng chờ trước cửa lớp
khi bạn bè về hết
chỉ còn anh và cô
Anh lặng lẽ xách cặp đi ngang qua
và không ai nói gì.

Đêm Noel…
Cô lên tàu một mình…
chờ đợi…thoáng dừng chân…
nhưng anh không đến…
Khi đã ngồi yên trên tàu rồi
mắt cô vẫn nhìn về xa xăm
Có khi nào anh sẽ đến ?
Anh sẽ đến…
cô tin như vậy.

Chiếc va li của cô bỗng rơi xuống
Cạch.
Chiếc cúc áo thứ hai của anh rơi ra…
Cô cúi xuống nhặt lấy…

Và 12h đêm
tàu chuyển bánh
cô rời thành phố
anh đã không đến.


No words been crossed….No friendly talks…
Anh và cô là hai người bạn cùng lớp
ngồi cạnh nhau
nhưng dường như chưa bao giờ trò chuyện…
Một ngày anh đi muộn
vội vã chạy lên bậc cầu thang hun hút
và va phải cô…
Hai ánh mắt chạm nhau…
và không ai nói gì.

Anh bắt đầu chú ý đến cô
cô bé ngồi bên ngây thơ và thánh thiện…
một ánh mắt dịu dàng từ lâu anh không quên được…

những giờ ra chơi
anh tìm cho mình một góc khuất
lặng lẽ đưa mắt về khung cửa cô hay đứng cạnh
Trong tập phác họa của anh
là cô…
Khi cô đột ngột đến bên cạnh
anh giật mình như một kẻ vụng trộm
và anh bỏ chạy…

Một ngày mùa thu
chiều mưa…
anh vội vã đến đứng trú dưới gốc cây trong trường
cô vô tình đứng bên cạnh…

Là mưa rơi nhiều
hay chẳng ai nói gì ?
Cô hỏi anh về bức tranh
anh im lặng…

thoáng giật mình
cô vội vã giật lấy
chiếc cúc áo thứ hai của anh
không hề suy nghĩ…
Cô bỏ chạy dưới mưa
Ngẩn ngơ
có kẻ nhìn theo…
Sao vậy, cô bé ?

Tiết Văn
nhìn cô hốt hoảng lục tung cặp sách
không hề suy nghĩ đến hình phạt
anh đầy cuốn sách mình sang…
Và thầy chẳng hề trách cô.

Một ngày mùa đông
giá rét…
lạnh lẽo…
anh nhận được giấy của cô
Đêm 24…mình…sẽ lên tàu rời thành phố…
Mình có thể..xem bức vẽ của bạn không ?

Anh không trả lời
tại sao chứ ?

Hôm đó
anh đã thức suốt đêm
đễ hoàn thành bức tranh ấp ủ từ lâu
Là một bức tranh mùa đông
tuyết rơi
hình như là Noel…
bởi vì có bóng cây thông màu sắc rực rỡ…
Một người con gái
xinh đẹp
đang giơ tay đón lấy bông tuyết…
Cô gái ấy là cô.

Đêm 24
anh đã ra bến tàu
khi ấy hành khách lên tàu hết cả
Anh vội vã đến bên từng khung cửa sổ
nhìn vào…để tìm cô…

Cạch. Có tiếng đồ vật gì đó rơi
khi anh đưa mắt qua một khung cửa…
Không ai ngồi vị trí đó.

Khi anh đi qua rồi
cô gái ngồi đó ngẩng lên
tay cầm một chiếc cúc áo…

Và 12h đêm
tàu chuyển bánh
anh đã đến
và cô đã đi.


Đêm Noel năm đó
là một đêm Noel không có tuyết.

./.

31.12.2006
Nostalgic.

Tặng em - Một đóa hoa tình


Người yêu của Tedotoji là một cô gái lãng mạn, nàng sống hết mình trong tình yêu chân thành với bản tính vị tha và nội tâm nhạy cảm. Như mọi cô gái trên đời, nàng Flora rất thích được tặng quà, đặc biệt là những bông hồng màu đỏ làm nàng yêu thích vô cùng.

Giá trị của quà tặng đối với nàng, không cần có mức quy đổi vật chất cao hay không? Điều quan trọng là chân tình của người nàng yêu và cách tặng. Tedotoji không có khả năng (hay chưa có nhỉ) tặng nàng những món quà theo ý muốn của anh. Anh chàng ước muốn tặng Flora một chiếc Vespa màu cam sang trọng, quý phái và rất nữ tính, nhưng điều đó vẫn rất xa vời. Anh thường tặng Flora hoa hồng màu đỏ, mỗi lần tặng một bông, những đóa hồng anh tặng làm đẹp lòng người yêu, chắc chắn rằng không vì điều đó mà Flora nghĩ rằng anh bủn xỉn, ki bo. Nhận hoa, Flora hân hoan vui sướng trong cả ánh mắt và vòng tay. Ngắm người yêu bé nhỏ của mình nhoẻn cười, nụ cười thiên thần xinh tươi trên môi, gieo vào trong lòng Tedotoji sở thích sẽ tặng cho Flora thật nhiều hoa hồng trong cuộc đời này và Tedotoji không bao giờ quên lời tự hứa đó.
Tedotoji thầm nghĩ trong lòng (mà không phải là suy nghĩ nữa, có lẽ đó là cảm xúc dâng lên). Anh nghĩ điều gì? Anh đang nghĩ rằng mỗi đóa hồng trên tay biết nói về tình yêu, nói thay cho tình yêu chàng dành cho Flora.
Đóa hồng thứ nhất nói "Anh thích em"...
Đóa hồng thứ hai nói "Anh mến em"...
Đóa hồng thứ ba nói "Anh yêu em"...
Mỗi bông hồng đều lên tiếng, không bao giờ câm lặng... Hoa hồng được chọn là biểu tượng của tình yêu, chắc hẳn phải có lý do. Tedotoji cho rằng "Vì những người đang yêu đều nghe được hoa hồng nói, cho nên loài hoa ấy là nữ hoàng của các loài hoa và được chọn làm biểu tượng của tình yêu". Anh tin rằng Flora cũng nghe được những lời anh muốn nhờ hoa nói dùm.
Như thay vì nói với Flora: "Em ơi, đừng tưởng hôm nay anh buồn và ít nói là anh lãng quên "chim chích bé bỏng" đâu nhé, anh yêu em lắm", anh tặng nàng một đóa hồng.
Thay vì nói "Em ơi đừng băn khoăn nữa, cho dù thời gian có bao lâu trôi qua, anh vẫn yêu em như thưở ban đầu ", anh tặng Flora một đóa hồng.
Thay vì nói "Giữa dòng đời tấp nập này, anh chỉ yêu mình em thôi", anh tặng Flora một đóa hồng.
Thật kỳ diệu! Nhưng rất giản dị và dễ hiểu là Flora nghe được hoa hồng nói. Đôi khi đóa hoa Tedotoji tặng chuyển tải tâm sự rất dài, nhưng nàng đều cảm nhận được. Có những đóa hồng nói thật khẽ, thật lặng trầm mà chỉ có ai lắng nghe rất kỹ, bằng tâm hồn đồng điệu và bao dung trong tình yêu mới nghe được.
Ngày tháng qua, những đóa hồng Tedotoji tặng đã khô héo trên bàn học của Flora. Dù vẫn nhận được bông hồng tươi mới của Tedotoji, Flora cũng không nỡ vứt bỏ những bông khô. Nàng kết chúng lại, treo lên một góc bàn học. Gió lùa qua khung cửa sổ, làm cánh hoa bay rụng tả tơi, vương khắp căn phòng. Bà cô của Flora vào phòng dọn dẹp, thấy cảnh tượng ấy liền cau có "Này, con phải vứt bỏ những hoa khô này vào thùng rác, hoặc bó lại, cất đi. Đừng để nó làm dơ phòng chứ!".
Rồi một ngày, Tedotoji rời xa thành phố. Flora trong căn phòng nhỏ, nhớ người yêu da diết. những bó hoa khô không còn trong căn phòng của Flora nữa, bà cô khó tính đã mang đi vứt bỏ. Flora nhìn xa xăm qua khung cửa, gió chiều hôn lên mái tóc bồng bềnh, hoàng hôn lùa cả áng mây lững thững bay vào trong ánh mắt. Chợt, Flora nghe tiếng nói rất quen thuộc của hoa hồng:
"Flora, có thấy hơi thở của Tedotoji trong gió không?".
Cô lắng nghe thật kỹ, e rằng cảm nhận mơ hồ sẽ vụt tan.
"Flora, có nghe trái tim Tedotoji đập không?".
Một lúc sau, cô khe khẽ nhặt chiếc lá rớt trên vai. Cô cảm giác thấy không phải là chiếc lá theo gió bay đậu trên vai, mà dường như ánh mắt, bàn tay Tedotoji ở rất gần.
"Flora, anh luôn ở bên em, tâm hồn anh, trái tim anh sẽ luôn ở bên em".
Cô lắng nghe thật kỹ, nhìn thật kỹ âm thanh và cảnh vật quanh mình rồi tự hỏi "Hoa hồng vẫn nói hộ tình yêu sao? Nhưng hoa hồng đã héo hết rồi và không có ở đây mà?".
Không gian trầm lắng, cảm giác im ắng lạ thường. Rồi lời hoa lại cất lên:
"Flora, tôi là đóa hoa Tình Yêu mà Tedotoji đã trao tặng. Hoa Tình Yêu là cả tâm hồn chân thành yêu thương, trái tim nhung nhớ, là đôi mắt, là bờ môi, là vòng tay âu yếm, là tháng ngày, là kỷ niệm, niềm vui và nỗi buồn chia sẻ, là hạnh phúc kề bên, là đợi chờ khi xa cách, là cả cuộc đời…".
Flora lặng người suy tư về một loài hoa sẽ sống mãi cùng tình yêu của hai người, loài hoa sống mãi cùng thời gian. Hoa hồng có thể tàn phai, hoa hồng có thể nói thay tình yêu, nhưng chỉ có một loài hoa sống mãi cùng tình yêu và luôn ở trong ta, đó là "Hoa tình yêu".
Quang Du~ng

Trời xanh quá, đẹp như màu biển, phải không?


Nắng lụt sân trường với cái nóng điên đầu.
Không một ngọn gió.Không một lay động của cành non.Tất cả chỉ im lặng đón nhận nắng như một sự cưỡng bức.
Căn phòng 15 mét vuông với 53 sự sống.Im lặng.
Tiếng quạtTiếng lật giấy.Tiếng bút cào trên trang giấy.53 con người chen nhau từng câu chữ. 53 con người chen chúc nhau từng giây. 53 con người chen chúc nhau từng trang giấy.Viết và viết, càng nhiều chữ càng tốt, càng tốn giấy càng tốt.Tôi...Tờ giấy trước mặt tôi nguệch ngoạc những dòng chữ xanh thẫm, những điều triết lý tôi viết lên trong cái nóng oi ả của hè, những câu văn hoa mỹ, bóng bẩy đầy tính nhân sinh cao đẹp - ca ngợi Nguyễn Du cùng tình thương bao la của ông. Tôi bất chợt nhớ đến cậu, cánh tay gầy gò giơ ra trong nắng, cậu chờ ai?
Nắnghôm nayđẹp lắm,cậu à.Nắng trong màu của nước mắt.Nắng trong thế, sao trời vẫn nóng?Vào một ngày đầy nắng thế này, nếu được ra biển, đi dạo, nắm tay người con gái mình thầm yêu, được nhìn thấy nụ cười của cô, được nghe giọng cô. Tuyệt thật, như mơ, như ảo, như màu trắng chả bao giờ đạt tới mức “trong suốt”.Đó có phải là một trong những giấc mơ của cậu?Tôi đã nói thế nào nhỉ? “Thơ văn Nguyễn Du là cái nôi yêu thương cho cuộc sống đầy bất công” hay “Cảm thông trào dâng thành bi ai, vỡ vụn trên ngòi viết rồi hoá nước mắt - nước mắt tiếc thương thân phận con người”... Tôi không bịa. Dù tôi chả thích chút nào thứ văn chương đầy tình nhân văn của Nguyễn Du, không thích Kiều, không thích Độc Tiểu Thanh Ký, vậy mà tôi vẫn viết, câu chữ vẫn tuôn ra đều đều như cái băng catsette...Đơn giản, bởi tôi đã nghĩ đến cậu, đã nghĩ đến giấc mơ của cậu.... Cánh tay gầy gò kéo theo ánh nắng. Chìa ra. Chờ đợi một người con gái anh mới quen...Cô gái ấy, có phải nụ cười cô ấy rất đẹp? Màu đen lung linh trong mái tóc, màu đen phản chiếu mây trời hương gió. Cô ấy đẹp, phải không cậu? Hokuto Sumeragi mà. Một cô gái mang nụ cười đẹp nhất cậu từng thấy.Cô đi qua những giấc mơ của ngàn người. Những giấc mơ khép chặt, khoá trái tấm lòng mỗi con người, không ai chịu hé mở giấc mơ mình để đón chào cô. Không ai. Con người ta ích kỷ thế đó, muốn người khác không làm mình tổn thương, nhưng chả để ai hiểu rõ tâm hồn mình. Ừ, vì họ mang trong mình sự “thèm khát sống” của con người. Cậu cũng là con người, cậu có “thèm khát” cuộc sống?Sao cậu lại yếu đuối khi dang tay mở cửa giấc mơ của mình, chào đón một người con gái cậu không quen biết, chỉ vì nụ cười của cô ấy quá đẹp, hút hồn cậu. Cậu à, cậu cũng là một con người, sao cậu không “ích kỷ” giống hàng ngàn người khác? Sao cậu không che đi giấc mơ của mình? Hay bởi cậu không “sống” như hàng ngàn con người đang sống, không thấy ánh nắng như hàng ngàn con người đang thấy, không cảm nhận mùi vị yêu thương đắng - chát ra sao? Cậu - Kakyou - một “sleepwalker” - kẻ sống mà không hẳn là sống - sống chỉ là mộng ảo - cậu đã nghĩ gì khi dang tay mở của giấc mơ của mình?
Giá như...Giá như...Cậu không dang đôi tay đó ra, không để bản thân mình yếu đuối trong giây phút ấy, cậu đâu có đau khổ thế này?Cả đời cậu được phép yếu đuối, sao cậu không yếu đuối vào một giây phút khác, cậu yếu lòng trước đôi mắt nghịch ngợm của Hokuto, yếu lòng trước nụ cười Hokuto, để rồi, giờ đây, nỗi ân hận ăn mòn tim, sự dày vò cào xé lòng... Cậu đã không thể...Biển vẫn bình yên như cái ngày cô xuất hiện. Cánh chim trắng muốt sải cánh đến cuối chân trời. Gần như trong xanh màu của trời, màu của biển... Nụ cười của cô vẫn còn quanh quẩn đâu đây thôi. Không xa đâu, chỉ ngay phiến đá kia thôi. Cậu ngồi đó, cô đứng bên cạnh. Nắng chênh chếch trên cao như Chúa trời chúc phúc cho cậu.Ahaha, Chúa trời ư? Thượng đế ư? Ông ta đã ở đâu, đã ngồi chỗ nào khi nước mắt cậu rơi? Ông ta đã làm gì khi cậu cầu xin một giấc mơ không thành sự thật? Mọi thứ cẫn hiện nguyên hình dạng đó thôi.
Máu cô nhuộm đỏ màu trắng cánh áo.Hoa đào rơi lất phất tiếc thương cô.
Sao trời lỡ để màu trắng của cô bị hoen màu máu.Sao trời lỡ để mắt cậu hoen ướt bởi sự đời trong khi, cậu chả thể làm gì để che chở cô, chả làm gì để chạy đến bên cô, ngăn cản cô đến với giấc mơ của mình.Bất công, độc ác quá mà, phải không?Nhưng chấp nhận đi, cậu à. Vì đó là đời, vì đó là định mệnh, và vì cậu chỉ là một “daydreamer”, không phải một con người. Người thì đâu có sống như vậy. Chìm đắm trong màu sắc ảo của mộng, đâu phải con người.“Nước mắt xót thương thế gian dàn trải trong từng câu thơ, bởi Nguyễn Du mang trong mình tấm lòng trắc ẩn của một nhà văn, của một người đương thời, thấu hiểu những gì số phận con người sẽ phải trải qua” - Cậu có biết tại sao tôi lại nhớ đến cậu khi viết về Nguyễn Du? Bởi cậu cũng chính là như thế đấy. Nguyễn Du có tầm lòng trắc ẩn và cậu cũng có một tấm lòng cao thượng.Tôi lần thứ hai trong ngày không nói dối.Cậu hiểu những gì mà con người sẽ phải trải qua, cậu nhìn thấy nước mắt họ rơi, nhìn thấy máu họ chảy, nhìn thấy yêu thương của một con người, sự vị kỷ, tàn ác, nhẫn tâm và tham vọng...Mọi thứ nhấn chìm bầu trời Tokyo trong thứ bóng tối dưới màn mưa lông vũ...Bởi cậu cũng cảm thấy đau khi nhìn thấy những thứ đó. Đau lắm cậu à, đó là nỗi đau trong cái mộng ảo, nhưng người nắm giữ mộng ảo lại chính là người đau xót nhất. Cậu ở đấy, sống chìm đắm trong những giấc mộng như thế này là để làm cái gì?
Để chịu đựng một sự cắn rứt của lương tâm?Để chịu đựng vị mặn chát của nước mắt?Để ngửi cái tanh nồng của máu?Hay bởi cậu chờ đợi một tương lai không thể nào thay đổi cho cái thế giới này?
Ừ, vì cậu là một “Dragon of Earth”, bởi cậu là một “dreamer”, bởi cậu không muốn xa rời ánh nắng trên bãi biển ngày hôm ấy. Hạnh phúc không tồn tại dưới dạng vật chất, vậy hạnh phúc có nhìn thấy được trong những giấc mơ?Hạnh phúc có là gì đâu với một con người bơi trong bóng tối của ảo ảnh. Rõ ràng, mọi thứ như diễn ra trước mắt, chỉ cần với tay là chạm vào, chỉ cần đứng gần là có thể ngửi thấy vị xót xa. Vậy mà, khi cậu chìa tay ra, chạm vào bóng tối, ngón tay tê dại, cánh tay chới với, ảo ảnh vẫn còn nguyên đó, và... chúng xuyên qua tay cậu.Không tồn tại đâu, Kakyou à, chúng không tồn tại, chúng là một ngày không xa, với người khác, với một điều không hề thay đổi, với một nỗi đau cậu nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.Nhìn thấy trước tương lai để làm cái gì cơ chứ?Để vẻ đẹp của giấc mơ chỉ là hư ảo. Hư ảo quấn lấy bờ vai con người khóc lóc. Bi ai trào dâng làm ướt bờ mi.
Trong giấc mơ của cái sống trong tầm tay, liệu có điểm kết?
Tôi nhớ nhất hai giấc mơ của cậu. Biển gần như trong xanh trong ánh mắt của Hokuto. Những cánh lông vũ trắng trên nền đen của không gian. Cậu ngồi đó, mái tóc vàng xoã che đôi mắt gần như mù loà trước thế gian thực tại. Màu trắng kimono tang tóc với một thể xác không còn sức sống. Tê dại bởi một ước muốn, cậu muốn được chết.Cũng có thể đấy, chết là cách duy nhất khiến cậu không phải chảy thêm chút lòng xót thương cho những thứ cậu nhìn thấy. Những liệu khi chết rồi, con người có còn gặp thêm những đau thương khác? Bởi vì, cậu biết không, có một câu nói khiến tôi nhớ mãi: "chết chỉ là ngủ, không hơn" - Hamlet. Lại một giấc ngủ dài dành cho con người cả đời sống trong mộng. Chết rồi, liệu trong giấc ngủ cùng bóng tối của thần chết, cậu có mơ? Rồi ai mà biết được, cái gì sẽ xảy ra khi ta chết, ta sẽ nhìn thấy gì trong một giấc ngủ khác.
Lại những cái chết của con người thuộc về “the fate” của địa cầu.Lại máu ngập màu mắt ướt.Lại lông vũ phủ cái trắng tang thương cầu một điều không thành sự thật.
Lại đau.
Lại xót.
Lại một niềm hy vọng chết.Cậu ước muốn được chết ư?Khó lắm, cậu à.Cũng giống như trăm mảnh vỡ thì không thể làm thành một chiếc ly hoàn hảo ngày nào. Hay một trái tim sứt mẻ thì không băng keo nào có thể che được nỗi đau.
Cậu chết rồi, bãi biển đó ai ngày ngày ngóng chờ Hokuto quay trở lại đây?Cậu chết rồi, những giấc mộng chờ người mở cửa sẽ bỏ cho ai?Cậu chết rồi, ai trên đời này sẽ là người có tấm lòng cao thượng nhất?Cậu chết rồi, linh hồn sẽ bay về đâu?
Tôi không muốn cậu chết.Trong cái chết, bên cạnh kẻ cầm lưỡi hái với khuôn mặt chả bao giờ cười, nơi đó tối lắm Kakyou à. Nơi đó, màu đen trở nên đặc sệt, tưởng chạm vào là quánh lại. Nó không có bãi biển xanh cùng cánh hải âu trắng, không có một Hokuto cùng nụ cười rạng màu nắng, không ai hết trừ kẻ đem khổ đau tới bao người. Một nơi không giống với giấc mơ của cậu. Vậy thì, thà cứ ngồi bên bãi biển của quá khứ mà đau, vậy có phải hơn không? Cớ sao lại chọn cái chết?Dù cậu đau, tôi biết.Dù cậu dằn vặt, tôi biết.Dù cậu xót xa, tôi biết.Dù tôi ngốc nghếch thì tôi vẫn hiểu cái gì làm nên một vết đau khi mọi thứ đẹp đẽ chỉ có thể nhìn thấy ở quá khứ.Quá khứ luôn đẹp mà, phải không?Ngày hôm qua, là quá khứ.Ngày bên bãi biển, là quá khứ.Ngày cậu nhìn thấy cánh đào rơi bên xác Hokuto, là quá khứ.Quá khứ đẹp vì nó mang cái tên “ngày hôm qua”. Hãy nhìn vào ngày hôm qua ấy, nhìn vào nụ cười Hokuto ấy, và sống. Cùng tôi ôm ấp mộng ảo về ngày hôm qua, cậu nhé. Tôi muốn ngủ một giấc dài để không bao giờ tỉnh lại, nhưng không đồng nghĩa với việc nhận một cái chết cho giấc ngủ. Chỉ là nhắm mắt, xua tan nỗi đau của hiện tại mất mát, không khóc, không kêu la, chỉ là cùng thì thấm tên người chúng ta muốn gặp. Sẽ là một mộng trong mộng, hiện tại trong quá khứ, hạnh phúc trong đau thương, nỗi đau nào mà chả có tên gọi, dù cái tên đắng chát, mặn mòi, thì vẫn là cái tên. Một cái tên cho nỗi đau, đó là niềm hạnh phúc của kẻ bất hạnh, phải không?
Rồi sẽ qua, sẽ qua. Sẽ qua thật mà, cậu của tôi ạ.
Tôi quay lại với Nguyễn Du 4 trang của tôi đây.
Lại một ngày đầy nắng.
Trời xanh quá, đẹp như màu biển, phải không?
Người viết: coffee morning

Anh hiểu gì về nỗi nhớ?


"Đến giờ anh mới biết một người con gái có thể nhớ người mình yêu đến thế nào". Còn từ trước, thì không?

Có bao giờ anh biết đến một em nhớ anh đến ngạt thở, đến tức ngực, tự nắm tay thật chặt, tự ôm lấy mình mà nước mắt cứ trào ra?
Có bao giờ anh biết đến một em đằng sau những dòng chữ "em nhớ anh đến chìm nghỉm"? hay đó đơn thuần chỉ là những ký tự đều đặn đọc lên thấy hay hay?
Có bao giờ anh biết đến một em thở đều, sâu, nhẹ, trong những giấc mơ ngập tràn hình ảnh anh? An. Yên. Vì bên anh là bình ổn. Vì từng phút, từng giây, từng tích tắc, đều là anh. Vì vẫn luôn thấy nhớ, kể cả khi nằm ngoan trong vòng tay anh, cuộn tròn, bé nhỏ.Có bao giờ anh biết đến một em mỉm cười và "anh cứ làm những việc mình muốn, nghỉ ngơi thật thoải mái và thư giãn.", còn trong lòng thì chỉ mong, luôn mong, có thể mang đến cho anh yên bình nhẹ nhõm bằng một cái ôm nhè nhẹ. Một cái nắm tay rụt rè tin tưởng. Một nụ hôn phớt khẽ khóe môi. Hay những khoảng lặng để nghe bằng tim, sâu thẳm?Có bao giờ anh biết đến một em tươi cười rạng rỡ, những kế hoạch trải dài những ngày không anh, chỉ nỗi nhớ thì không sao học cách lấp đầy?Có bao giờ anh biết đến một em đôi khi chững lại, đưa bàn tay trái ngắm nghía mảnh bạc vòng quanh ngón áp út, khẽ vui nhưng sợ hãi với khoảng trống giữa những ngón tay? Là cô độc. Là nỗi nhớ. Là mỗi lần trái tim nhói lên hạnh phúc vì cảm giác hai bàn tay đan cài. Là "em không đủ sức nắm tay anh nữa... nhưng anh đủ sức nắm tay em". Giản dị. Êm ái. Thiết tha.
Có bao giờ anh biết đến một em hàng đêm ôm áo anh vào lòng, hít căng lồng ngực mùi của anh, hình dung hình ảnh anh, mắt, mũi, môi, tai, má, hơi ấm... vững chãi, gần gũi, thân quen. tưởng chừng chỉ cần đưa tay ra là chạm đến. Chỉ như thế mới có thể tự bứt ra những cơn ác mộng, hoảng hốt và chẳng có gì đáng cười.
Có bao giờ anh biết đến một em băn khoăn và bối rối, chẳng biết nên nghĩ gì, chẳng biết nên làm gì, chẳng biết nên nói gì để thoát khỏi những lăn tăn bất chợt nhưng đau, để anh khỏi lo, để anh khỏi mệt?....
Nói mãi. Sợ chẳng bao giờ hết.
10 tháng. Hơn rồi. Có bao giờ anh biết không? Có bao giờ anh hiểu không?
Ừ, đúng. Thời gian chẳng còn nhiều. Thế mà ở bên nhau từng ngày, vẫn chẳng học được cách không làm nhau đau, chẳng học được cách xoa dịu, chẳng học được cách yêu thương không buồn bã đến tận cùng.
Yên Nhiên

Chuyện tình của tia nắng


Tia Nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi.

Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng lắm. Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia Nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng.
Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.
Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.
Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn. Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo. Kiêu ngạo hay nhút nhát? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện.
Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - tình yêu. Thời gian chẳng quay lại bao giờ.
Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.
Đừng ví anh là gió Bởi gió vô tình Không ai bắt được đâu. Và em sẽ cảm nhận anh từ những nỗi đau, Khi gió ùa vào từng - cơn - thất - thường - mạnh quá. Lòng em có nghiêng ngã Về những lời yêu?...
Đừng xui anh là gió Để suốt cuộc đời phải đỏ mắt xa em. Mải đi tìm một khoảng trời xanh Gánh nỗi nhớ ở hai đầu chờ đợi ... Những cơn gió suốt đời không biết tuổi Cũng sẽ buồn khi hát khúc đơn côi!
Mochino (sưu tầm)

Cổ tích cho niềm tin


Có những điều tưởng như vô cùng đơn giản nhưng thực ra lại chứa đựng rất nhiều ý nghĩa trong đó. Đọc và cảm nhận, và hiểu. Chúc mọi người vui vẻ.
Tình ca của gió
Gió phiêu lãng Theo bước chân chiều Tung bay những chiếc lá xanh màu ngọc bích Gió là kẻ điên Vi vu khúc ca của riêng mình Kiêu ngạo trong chính vẻ lãng mạn dịu dàng Gió ầm ào Giữa đêm trăng tĩnh lặng, Đánh động những cơn sóng biển Để mặc sau lưng tiếng dương cầm Lãng tử bước dạo trong đêm ... (st)
Tia nắng
Tia nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia nắng lắm. Mặt trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt trăng nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng.
Mặt trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên Mặt trời, Tia nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.
Mặt trăng lại luôn mang cho Tia nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt trăng Tia nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt trời, không nhẹ nhàng như với Mặt trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.
Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia nắng đã chọn cho mình Mặt trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt trăng, Tia nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn.
Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện.
Để rồi bây giờ, Tia nắng luôn ở bên Mặt trời, Mặt trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - tình yêu.
Thời gian chẳng quay lại bao giờ. Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.
***
Những cô gái lãng mạn và nồng nàn thường chọn Mặt trời. Những cô gái yếu đuối và mỏng manh thường chọn Mặt trăng. Còn những cô gái mạnh mẽ và cá tính thường chọn Gió.
Và người ta cũng khuyên rằng, người con gái nên yêu Gió, lấy Mặt trời làm chồng, và làm bạn với Mặt Trăng.
Trong thực tế, con gái càng trẻ, càng muốn thể hiện cái tôi nhiều, càng muốn khẳng định mình, nên thường yêu những chàng trai như Gió. Nhưng càng lớn, người ta càng chọn nhiều những chàng trai như Mặt trời. Và khi một người phụ nữ thất bại nhiều, hoặc trắc trở nhiều, họ lại có xu hướng tìm một người con trai như Mặt trăng.
***
Gió
Gió lang thang, lang thang qua từng con phố, từng ngôi nhà. Gió tự do, có thể làm mọi việc mà mình thích, có thể hét to, có thể dịu dàng, cũng có khi dữ dội. Người ta yêu Gió đấy, mà cũng sợ Gió đấy. Gió xa cách quá, hoặc người ta sợ gần Gió quá...Cứ thế và đến một ngày, Gió thấy mình cô đơn.
Tia nắng là của Mặt trời. Ánh trăng là của Mặt trăng. Còn Lá cây. Lá cây dù có đi theo Gió đến đâu đi nữa, thì Lá cây cũng đâu phải của Gió. Trái tim của Lá đã luôn hướng về Cây rồi. Và Gió cô đơn.
Gió hỏi ông trời: "Ông trời ơi, sao ông bất công đến thế? Tại sao ai cũng có đôi có cặp, ai cũng có một chốn bình yêu cho riêng mình, còn tôi thì không? Tại sao lại như vậy?"- Chẳng phải ngươi thích tự do hay sao? Ngươi muốn đi lang thang khắp nơi. Ngươi muốn được nhiều người biết đến. Ngươi muốn mọi người vừa yêu mến, vừa nể sợ ngươi. Chẳng phải ngươi đang có tất cả những điều đó hay sao ? - Ông trời trả lời.
- Vậy chẳng nhẽ không có một ai muốn làm tất cả những điều đó cùng tôi ư? Tôi muốn có ai đó đi cùng tôi tới mọi vùng đất, ở bên tôi những lúc tôi vui vẻ, cũng như những lúc giận dữ, hay khó khăn. Tôi phải làm gì để tìm được một người như thế?- Người đó có thể không có màu sắc, nhưng không hề vô hình, có thể dịu dàng nhưng không yên lặng, có thể quá nhẹ nhàng, nhưng không phải là không cảm thấy được. Nếu ngươi biết để ý, biết cảm thông, biết chia xẻ, biết lắng nghe, biết quý trọng những điều mình đang có, ngươi sẽ nhìn thấy người mà mình cần tìm.
Và Gió làm theo lời Ông trời nói. Gió để ý, Gió lắng nghe, Gió học cách cảm thông, cả chia xẻ với mọi người nữa. Gió cố gắng, Gió đã làm thật nhiều. Cuối cùng, Gió cũng thấy được người mình cần tìm.
Thật bất ngờ, người đó đã luôn ở bên cạnh Gió, những khi khó khăn, cũng như khi hạnh phúc, những lúc Gió vui vẻ hát ca, cũng như khi Gió lạnh lùng, giận dữ. Người đó đã luôn đi cùng Gió, đến những thảo nguyên bao la, lên núi cao, hay xuống biển rộng... Dù Gió có đi đến đâu thì người đó vẫn bên Gió. Vậy mà bao lâu nay Gió đã không nhận ra điều đó.Và cuối cùng thì bạn có biết người đã luôn ở bên Gió là ai không?
Lẽ ra tôi muốn bạn hãy học cách cảm thông, học cách chia xẻ với mọi người, tôi muốn bạn hãy nhìn ra xung quanh, biết yêu thương và quý trọng những gì mình đang có, tôi muốn bạn hãy lắng nghe và suy nghĩ.... Tôi muốn bạn làm tất cả những điều đó rồi tôi mới nói cho bạn biết người đó là ai cơ.Nhưng bạn sẽ biết ngay thôi, vì... những Đám mây không muốn người khác phải bận lòng nhiều.
***
Hạnh phúc
Nhân dịp Trung thu, Mặt trời, Mặt trăng, Gió, Tia nắng, Ánh trăng, Đám mây và các bạn bè khác tập trung tại nhà Mặt Trăng. Trong bữa tiệc, mọi người cùng đưa ra câu hỏi về hạnh phúc.
Người ta hỏi Mặt trời: "Mặt trời, anh có hạnh phúc không?"Mặt trời trả lời: "Ồ, tất nhiên rồi. Khó khăn lắm tôi mới có được Tia nắng. Và bây giờ, cô ấy đã luôn đi cùng tôi, luôn ở bên cạnh tôi, chia xẻ với tôi, dù vui vẻ hay khó khăn. Và tôi hạnh phúc."
Người ta lại hỏi Tia Nắng: "Tia nắng, cô có hạnh phúc không?"Đôi mắt Tia nắng chợt sáng bừng: "Tại sao lại không chứ? Tôi đã có lúc muốn bay cùng Gió, cũng có lúc lại rung động trước Mặt trăng. Nhưng tôi đã chọn Mặt trời. Ở bên Mặt trời tôi cảm thấy ấm áp, cảm thấy được che chở, an toàn. Và tôi hạnh phúc."
Đến lượt mình, khi được hỏi câu hỏi về hạnh phúc, Mặt trăng nói:"Tôi đã rất buồn khi Tia nắng chọn Mặt trời. Nhưng tôi cũng đã vui vì người mà tôi yêu quý tìm được hạnh phúc. Và rồi tôi cũng tìm được Ánh trăng cho mình. Cô ấy không kiêu sa, lộng lẫy, không sôi nổi. Nhưng cô ấy là một cô gái hiền và tốt bụng nhất mà tôi biết. Và tôi hạnh phúc."
Nàng Ánh Trăng ở bên cạnh chỉ tủm tỉm cười ngượng. Khỏi hỏi cũng biết cô ấy hạnh phúc đến thế nào.
Còn chàng Gió thì sao ?
Gió nói: "Tôi thích lang thang, tôi thích được tự do muốn đi đến bất cứ nơi đâu mình thích. Vì thế mà tôi rất sợ một sự ràng buộc nào đó. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng, bất cứ ai cũng không thể sống một mình mãi được. Nếu tôi không biết quan tâm đến người khác, không biết yêu thương, chia xẻ, thì tôi sẽ không bao giờ hạnh phúc được. Tôi là người may mắn, vì đã có những Đám mây luôn ở bên cạnh tôi, những khi vui, cũng như khi buồn. Đó là một cảm giác bình yêu. Và tôi hạnh phúc."
Ở bên cạnh đó, những Đám mây cũng không giấu nổi niềm hạnh phúc của mình: "Tôi đã ở bên Gió, đau khổ khi anh ấy thậm chí không biết đến sự có mặt của tôi. Khi anh ấy buồn, tim tôi cũng đau nhói. Và tôi cũng cười thật nhiều mỗi khi anh ấy vui. Tôi không thấy mệt khi cứ phải đi theo anh ấy. Chỉ cần được ở bên Gió, dù ở bật cứ đâu, đi bất cứ nơi nào, tôi cũng thấy mình hạnh phúc. Và tôi hạnh phúc."
Vậy ai là người không hạnh phúc? Một tiếng nói nhỏ, yếu ớt bỗng vang lên ở cuối bàn tiệc: "Tôi, tôi chưa từng biết đến hạnh phúc là gì." - Ai đấy, ai vừa nói đấy ? - Tất cả mọi người đều tò mò, ngạc nhiên - Bước ra đây xem nào. Và Ngôi sao bước ra. Nhỏ bé và lung linh.
"Là tôi. Tôi không bao giờ thấy buồn, không bao giờ phải khóc, không bao giờ phải đau khổ mong nhớ một ai cả. Nhưng vì thế mà chưa bao giờ tôi thấy vui, tôi cũng không cười được. Tôi chưa bao giờ có được cảm giác yêu thương và được yêu thương. Tôi đau khổ lắm. Tôi thèm được nhớ một ai đó, thèm được nghĩ về ai đó thật nhiều. Nhưng mà không có ai cả. Tôi thật là một người bất hạnh nhất trên đời này."
Tất cả đều nhìn Ngôi sao với ánh mắt cảm thông. Đúng là bất hạnh nhất rồi còn gì. Không biết mình muốn gì, không biết mình yêu và nhớ ai. Không vui, cũng chẳng buồn. Còn gì đáng sợ hơn những cảm giác đấy chứ.
Bỗng nhiên Gió nói: "Anh bạn ơi, đừng quá tuyệt vọng như thế. Tại vì anh chưa tìm được một nửa của mình đấy thôi. Anh còn trẻ quá mà. Hãy cứ vui sống đi. Làm nhiều việc có ích, biết quan tâm, chia xẻ với mọi người. Biết lắng nghe và cảm thông. Rồi anh sẽ có được tình yêu mà thôi.
Và hãy cứ tin rằng, nếu sống với một trái tim đầy tình yêu thương, thì người đó sẽ hạnh phúc.
***
Cổ tích cho những hi vọng không thành
Khi Mùa xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa hè đến. Mùa hè mang đến cho Mùa xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:- Mùa xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em, hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn. Nhưng Mùa xuân không yêu Mùa hè. Và cô ra đi. Mùa hè buồn lắm. Mùa hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
Sau một thời gian, Mùa thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa thu rất yêu Mùa hè. Cô không muốn Mùa hè phải buồn. - Mùa hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhưng với Mùa hè, Mùa xuân là tất cả. Và anh ra đi. Mùa thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.
Một thời gian sau, Mùa đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng giá. Những giọt nước mắt của Mùa thu làm Băng giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa thu.- Mùa thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi. - Không, Băng giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
Và Mùa thu ra đi. Băng giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói:- Tại sao con không yêu Mùa xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc. - Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi. Và họ ra đi.
Chỉ còn lại một mình Mùa xuân. Cô khóc. Nhưng rồi, bất chợt Mùa xuân nhìn ra xung quanh: "Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn?"Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc...
Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế? Và có bao nhiêu người như Mùa xuân, nhận ra con đường phía trước?
***
Hạnh phúc là có việc gì đó để làm, có cái gì đó để mơ ước, và có ai đó để yêu thương
Mochino sưu tầm